Âm thanh kỳ quái đột nhiên vang lên, thân ảnh Lạc Thần biến mất…
“Cẩn thận!” Một tên hòa thượng nghiêm nghị nhắc nhở, thi triển thủ đoạn phòng thủ…
Đám người nghiêm nghị gật đầu…
Tốc…
Tốc…
Lại thêm hai lần âm thanh kỳ quái, ngày một nhỏ đi…
Trước ánh mắt muốn lòi ra của 12 tên hòa thượng, thanh niên tưởng chừng oai phong lẩm lẩm sẽ liều mạng với bọn hắn đã mất đi tung tích…
Bọn hắn vừa kịp định thần, đã từ xa nhìn thấy bóng lưng Lạc Thần trốn vào cổng Thánh Thành…
Không gian tĩnh lặng…
Cả đám một mặt mộng bức…
Hắn vậy mà trốn…tên này vậy mà chạy trốn?
Không phải ngươi vừa nãy còn khủng bố lắm sao? không phải ngươi sở hữu Dị Hỏa lợi hại sao?
Sao lại trốn?
Ngay cả một lão hòa thượng đang ẩn nấp trong không gian, có tu vi Luyện Hư Kỳ cũng một mặt mộng bức, ngơ ngác vô cùng, hắn cảm thấy mọi chuyện như nằm mơ…
Hòa thượng Luyện Hư Kỳ định đợi tiểu tử này phát cuồng đánh nhau với 12 tên Hòa Thượng sẽ bất ngờ phá không ra tay, dùng toàn lực cho Lạc Thần một kích trí mạng…
Khi đó trước sự đánh lén của một Luyện Hư Kỳ, tiểu tử này chỉ có con đường chết…
Nào ngờ tên này mới vừa rồi còn hùng hùng hổ hổ, đột nhiên không nói không rằng, liên tục dùng 3 lần Tốc Biến trốn về Thánh Thành…
Dù hắn là Luyện Hư Kỳ cũng không kịp phản ứng…
“A Di Đà con mọe nó, đường đường là quán quân Thánh Linh Bảng, có biết xấu hổ hay không?”
Trong lúc nhất thời, một tiếng gầm phẩn nộ ầm vang, chấn động vô số yêu thú cấp thấp rung lẩy bẩy nằm co vo xuống mặt đất…
…
“Không ngờ mấy tên này gấp gáp lấy mạng ta như vậy…”
Trong một phòng khách sạn tại Thánh Thành, Lạc Thần cười nhạt một tiếng…
Ngồi ở đối diện, Tiêu Thanh Tuyền gương mặt nghiêm túc nhìn Lạc Thần, đổi lại là nàng nếu bị La Hán Phục Ma Trận vây nhốt, phải bỏ ra cái giá lớn mới có thể rời đi, vậy mà tên này lại ung dung chạy trốn, thậm chí trước sự giám thị của một tên Luyện Hư Kỳ…
“Ngươi đã đoán trước sẽ có người ra tay?” Tiêu Thanh Tuyền nhẹ nhàng hỏi…
Trước khi ra khỏi Cổng Thành, Lạc Thần đã phân phó nàng khoan hãy đồng hành cùng hắn, giữ một khoảng cách an toàn nhất định, rõ ràng tên này đã dự đoán được điều gì…
“Đương nhiên, mạng của ta có giá lắm đấy, lần này chỉ thăm dò bọn hắn mà thôi…” Lạc Thần cười nhạt nói…
“Vậy làm sao rời đi đây? Nhất định bọn hắn còn ẩn nấp bên ngoài đấy!” Tiêu Thanh Tuyền cau mày, dù lo lắng nhưng vẫn đẹp tuyệt trần…
Lạc Thần gõ gõ tay lên bàn, chợt mỉm cười quỷ dị:
“Nàng chờ ta khoảng một tuần đến mười ngày!”
“Không thành vấn đề!” Tiêu Thanh Tuyền gật đầu…
Lạc Thần hài lòng gật đầu, thân ảnh đột ngột biến mất…
“Hắn đâu rồi?” Tiêu Thanh Tuyền đứng bật người dậy, chuyện vừa xảy ra quá mức quỷ dị, nàng thậm chí không phát hiện một tia manh mối…
“Nhất định là không gian Pháp Bảo có thể chứa người sống, hắn đã tiến vào bên trong…” Bên trong thân thể nàng, một âm thanh giải thích vang lên…
“Sư phụ nói đúng, bất quá ta không phát hiện được Pháp Bảo kia a?” Tiêu Thanh Tuyền nghi hoặc…
“Chỉ có một nguyên nhân, Pháp Bảo kia đẳng cấp vượt qua tầm dò xét hiện tại của chúng ta, khả năng ẩn mình của nó rất kinh khủng…” Sư phụ nàng ngưng trọng nói tiếp:
“Có thể sở hữu loại Pháp Bảo quý hiếm này, thân phận của Lạc Thần nhất định cao quý kinh người, Tuyền nhi ngươi cần đề phòng hơn…”
Tiêu Thanh Tuyền cắn cắn môi, thẩn thờ ngồi xuống, trong đầu nàng vang lên câu nói kia của hắn…
“Ta giúp nàng đột phá Lục cấp Luyện Đan Sư, nàng giúp ta luyện hóa Dung Linh Thảo, chúng ta giao dịch công bằng…”
…
Bên trong Linh Giới Châu…
Trên tầng cao nhất của Cung Đình Thụ…
Lạc Thần khoanh chân ngồi xếp bằng, một chiếc nhẫn trữ vật hơi cồng kềnh hiện ra trong tay hắn…