Theo sau đó, một thanh Trọng Kiếm ầm vang nện xuống mặt đất…
Chưa dừng lại ở đó, vội vàng mở ra Cửa Hàng May Mắn, điên cuồng đổi mới…
Rốt cuộc, một tấm da mặt người xuất hiện trên tay hắn…
Nhìn lấy nó, Lạc Thần quỷ dị cười một tiếng, lẩm bẩm trong miệng:
“Người các ngươi muốn săn giết là Lạc Thần…nhưng nếu ta không còn là Lạc Thần thì sao đây?”
Tiếng nói vừa dứt, vài quyển sách cổ xưa xuất hiện trong tay…
Mở ra xem xét, tập trung đến cực điểm, lại có thêm Linh Hồn lực mạnh mẽ hỗ trợ, tốc độ tu luyện và lĩnh ngộ kinh khủng vô cùng, nếu có thiên tài ở đây chứng kiến, nhất định sẽ cảm thấy tự ti mặc cảm…
Thời gian chầm chậm trôi qua…
Chín ngày sau…
Mị Nhi Cung thoáng trở nên rung động, hai cánh cửa nhẹ nhàng mở ra…
Một nữ tử yêu mị đến cực hạn xuất hiện, mỗi cử động, mỗi cái chóp mi đều mang theo vẻ đẹp chết người không đền mạng…
Thân mặc bảo y cao quý ôm sát cơ thể, để lộ hai bàn chân trần trắng nõn như ngọc, tinh xảo tuyệt luân…
Trong tay cầm một thanh tử sắc cổ lão Tỳ Bà, càng gia tăng khí chất mị hoặc của nàng…
Tô Mị là người đầu tiên xuất quan trong số chúng nữ…thành công luyện hóa Linh Cấp Thượng Phẩm Pháp Bảo – Mị Âm Tỳ Bà…
Thoáng tỏa ra thần thức quan sát xung quanh, chợt sắc mặt nàng đại biến…
“Ngươi là…là Tiểu Thần sao?” Tô Mị gương mặt ngưng trọng nhìn thân ảnh đang đứng trên Cung Đình Thụ, âm thầm đề phòng…
Một kẻ đứng trên đỉnh Cung Đình Thụ, toàn thân y phục màu trắng, áo choàng cùng mũ trùm phủ đầu lại là màu đen…
Hai loại màu sắc đối lập kích thích thị giác đến cực điểm…
Một mặt nạ quỷ dị nữa khóc nữa cười, chỉ để lộ một tia hẹp nơi con mắt, chẳng thấy rõ toàn diện ánh mắt hắn…
Sau lưng hắn Trọng Kiếm màu đỏ rực được vắt xéo ngang, nhìn qua hết sức ngang tàn…Chưa dừng lại ở đó, đôi cánh khổng lồ đang hừng hực hỏa diễm màu thiên thanh đang nhẹ nhàng vũ động, nhiệt độ bên trong Linh Giới Châu như bị nóng lên…
Nghe âm thanh của nàng, kẻ bí ẩn kia liếc mắt nhìn qua…
Trong khoảnh khắc đó, Tô Mị giật thót cả mình, toàn thân có cảm giác trầm trọng…
XOẸT…
Chỉ trong chóp mắt, khi đôi cánh hỏa diễm khổng lồ kia vũ động, con người đó đã đứng đối diện trước mặt nàng…
Tô Mị hít sâu một hơi, nhìn Trọng Kiếm quen thuộc sau lưng hắn, thứ này nàng đã chứng kiến cùng Lạc Thần trong nhẫn trữ vật của Trọng Vô Danh đấy…
Chỉ là bộ dạng này, khí chất này, lại thêm đôi cánh Dị Hỏa kinh khủng kia là sao?
Hoàn toàn không phải Tiểu Thần của nàng…
Trong lúc nhất thời, Tô Mị không dám xác định…
Rốt cuộc, trong ánh mắt ngỡ ngàng của Tô Mị, người kia tháo xuống mặt nạ, lộ ra một gương mặt của một nam tử hoàn toàn xa lạ…
“Tưng…”
Mị Âm Tỳ Bà rốt cuộc phát ra tiếng đàn đầu tiên…
“Hừ…” Người thần bí chỉ cảm thấy toàn thân như bị trầm mê trong vô vàn mỹ sắc, liếm láp khóe môi, nhưng nhờ Linh Hồn mạnh mẽ mà rất nhanh hắn lấy lại tinh thần…
Chưa đợi Tô Mị tiếp tục hành động, đã đem nàng ôm gọn vào lòng…
Bàn tay to lớn nhanh chóng đặt lên gương mặt của mình, nhẹ nhàng lột xuống, một lớp da mỏng cầm trên tay…
Theo động tác của hắn, diện mạo quen thuộc anh tuấn phiêu dật mà Tô Mị ngày nhớ đêm mong lần nữa xuất hiện, kèm theo đó là âm thanh chứa vô tận nhu tình khiến trái tim nàng mềm nhũn:
“Ngay cả Mị Nhi bảo bối của ta cũng không nhận ra, thân phận mới này…xem như dùng được…”
…
Tiêu Thanh Tuyền đả tọa trên giường bên trong khách sạn…
Đột ngột, nàng mở to mắt… một thanh trường Đao to lớn sắt lẹm xuất hiện trong tay nàng, kề lên cổ người thần bí vừa xuất hiện…
“Ngươi là ai?” Tiêu Thanh Tuyền trợn mắt quát…
Người đối diện u thanh cười cười, nhẹ nhàng đặt Trọng Kiếm trên tay xuống mặt đất, tạo nên một cơn chấn động không nhẹ…
Nhìn Tiêu Thanh Tuyền, hắn hít một hơi thơm ngát trong hơi thở của nàng, cười nhạt nói:
“Tại hạ Văn Lang…Tuyền muội là Ngũ Cấp Luyện Đan Sư, chắc hiểu Dịch Dung Thuật chứ?”
…