Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây - Lý Tang Du (Truyện full)

Lục Nghiên Tịch bước về phía trước: “Đẹp không?”

Cô nói xong còn đung đưa làn váy của mình.

Thấy dáng vẻ này của cô, Tư Bác Văn cười đầy nuông chiều, anh đứng dậy ôm lấy eo cô.

“Vợ anh mặc thế nào cũng đẹp nhất.”

Nghe đến đây, Lục Nghiên Tịch nhíu mày, khuôn mặt nhỏ cũng đỏ ửng.

“Ai bảo em là vợ anh!”

Người đàn ông này lúc nào cũng nói lung tung không biết xấu hổ.

Thấy cô như vậy, Tư Bác Văn tỏ vẻ hơi bất mãn.

Anh vươn tay siết chặt rồi ghé sát người vào Lục Nghiên Tịch, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô.

“Em đoán xem?”

“Không phải em thì còn có thể là ai.”

Có đôi khi, anh cũng muốn mở trái tim của người phụ nữ không tim không phổi này ra xem liệu có phải nó cũng vậy không!

Cảm nhận được người đàn ông đến gần, khuôn mặt nhỏ của Lục Nghiên Tịch càng đỏ hơn.

“Tránh xa em ra!”

“Ở đây còn nhiều người lắm đấy!”

Người này chẳng có tí xấu hổ nào cả.

Trước mặt bao nhiêu người giúp việc với quản gia như thế mà không biết đường tém tém lại.

“Được rồi được rồi, mau đi thôi, lề mề thêm lúc nữa là muộn mất.”

Lục Nghiên Tịch nói rồi túm lấy Tư Bác Văn, xoay người định đi ra ngoài.

Nhìn thấy bộ dạng này của cô, anh biết cô đang ngượng ngùng.

Tư Bác Văn không khỏi mỉm cười: “Đi thôi.”

Anh đi về phía trước, nắm lấy tay của Lục Nghiên Tịch.

Nhìn qua trên mặt hai người đều hạnh phúc, khiến người khác ghen tị.

Nửa tiếng sau, Tư Bác Văn dắt Lục Nghiên Tịch xuống xe.

Mới vừa đi tới cửa đã có người đi đến tiếp đón.

“Tổng giám đốc Tư, anh đến rồi!”

“Tôi chờ anh đã lâu rồi.”

Người đến đón là người tổ chức tiệc rượu, anh ta hơi kích động nhìn Tư Bác Văn.

Vốn dĩ anh ta gửi thư mời cho Tư Bác Văn là định thử một lần nhưng không ngờ anh lại đến, thật sự anh ta không dám ngờ.

Nghe thấy lời người đàn ông nói, Tư Bác Văn không có biểu cảm gì nhiều, chỉ khẽ gật đầu: “Ừ.”

“Tổng giám đốc Tư, mời vào trong!”

Làm động tác mời, người đàn ông định dẫn hai người vào.

Tư Bác Văn lắc đầu, ngăn cản động tác của anh ta: “Không cần đâu.”

“À, tôi tự đi vào là được.”

Tư Bác Văn nói xong, kéo tay Lục Nghiên Tịch đi thẳng vào trong.

Hai người vừa mới đi vào đã hấp dẫn không ít ánh mắt nhìn chăm chú.

Phải biết rằng Tư Bác Văn là người như nào chứ, anh là người nổi tiếng trên thương trường.

Nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa thấy anh dẫn người phụ nữ nào đến tham dự những nơi như này.

Lần này anh dẫn theo Lục Nghiên Tịch, những suy đoán, ý nghĩa trong đó khiến người ta cảm thấy tò mò.

Cảm nhận được cái nhìn chăm chú của mọi người, Lục Nghiên Tịch cũng thấy không thoải mái lắm, theo bản năng cô đứng gần Tư Bác Văn hơn một chút.

Tư Bác Văn vội vàng vươn tay, ôm chặt cô.

“Không sao, có anh đây rồi!”

Nhìn thấy động tác này, bỗng chốc tất cả những người phụ nữ ở đây nhìn Lục Nghiên Tịch với ánh mắt ghen ghét.

Trong đó, cũng có cả Vu Diễm My.

Chỉ nhìn thấy Vu Diễm My đứng trong một góc, ánh mắt đầy ghen ghét.

Dựa vào cái gì mà người phụ nữ đứng bên cạnh Tư Bác Văn chỉ có thể là Lục Nghiên Tịch, cô ta không tin.

Cô ta nhất định phải nghĩ cách xử lý Lục Nghiên Tịch.

Bởi vì chẳng mấy khi Tư Bác Văn xuất hiện, cho nên không ngừng có người đến mời rượu anh.

Bọn họ hy vọng có thể nhân cơ hội này, nếu có thể đủ nịnh bợ được anh thì không có gì tốt hơn.

Cho nên, liên tục có người đến đây.

Lục Nghiên Tịch đứng bên cạnh cảm thấy buồn chán.

Cô nhíu mày, nói.

“Bác Văn, em sang bên cạnh chờ anh nhé, em muốn tìm một chỗ để ngồi.”

Vốn dĩ cô không thích đến những nơi như này.

Nhưng nếu đã đến đây với Tư Bác Văn rồi thì cũng không có cách nào thay đổi.

Thấy Lục Nghiên Tịch như vậy, anh cũng hơi áy náy.

Anh gật đầu: “Được, nhớ cẩn thận, nếu có chuyện gì thì cứ gọi anh.”

Nghe thấy lời của Tư Bác Văn, cô thấy hơi buồn cười.

Ở chỗ này còn xảy ra chuyện gì được chứ.

Nhưng ngoài mặt cô vẫn gật đầu.

“Vâng, em biết rồi.”

Thấy dáng vẻ Lục Nghiên Tịch ngoan ngoãn như vậy, Tư Bác Văn lập tức nói.

“Đi đi.”

Sau đó cô kéo làn váy, đi đến một góc định ngồi xuống.

Mới vừa ngồi xuống không bao lâu, giây tiếp theo đã có một giọng nữ sắc bén vang lên bên tai.

“Ồ, tôi còn tưởng là ai nữa cơ?”

“Đây không phải là Lục Nghiên Tịch vẻ vang xinh đẹp của chúng ta sao?”

Lục Nghiên Tịch ngước mắt, gương mặt quen thuộc kia của Vu Diễm My bất ngờ đập vào mi mắt.

Cô chỉ cảm thấy bất lực với người phụ nữ này.

“Có chuyện gì, cứ nói thẳng đi?”

Cô ngước mắt, vẻ mặt thờ ơ nói.

Cô biết, chắc chắn Vu Diễm My sẽ không hơi đâu mà tự dưng đến đây.

Nhìn thấy bộ dạng này của Lục Nghiên Tịch, cô ta càng không kìm nén được ngọn lửa giận trong lồng ngực.

Rốt cuộc người phụ nữ này giỏi giang hơn cô ta ở chỗ nào, dựa vào cái gì mà lúc nào cũng mang cái vẻ chỉ tay năm ngón đấy.

“Lục Nghiên Tịch, bộ dạng của cô hiện tại nhìn cũng đáng thương thật đấy.”

Vẻ mặt Vu Diễm My khinh thường, nhìn cô từ trên cao, có chút ý tứ trịch thượng.

Nghe thấy cô ta nói vậy, Lục Nghiên Tịch cảm thấy hơi khó hiểu.

Cô nhíu mày: “Chị có ý gì?”

Người phụ nữ này không tìm thấy chỗ nào để phát điên, cho nên mới đến đây đúng không.

Nghĩ đến đây, Lục Nghiên Tịch càng chán ghét hơn.

“Lục Nghiên Tịch, cô nhìn cô xem, nhà họ Lục đã thất bại thảm hại đến mức nào rồi, cô dựa vào cái gì mà dám bày ra dáng vẻ cô cả nhà họ Lục hả?”

Từ nhỏ đến lớn, bởi vì thân phận của Lục Nghiên Tịch, cho nên có ở đâu Vu Diễm My cũng phải nhường cô.

Ngay cả Tư Bác Văn cũng thế, rõ ràng là cô ta thích trước.

Nghe đến đây, Lục Nghiên Tịch càng cảm thấy Vu Diễm My là đồ điên.

Cô đứng dậy, định đi đến chỗ khác, không thèm để ý đến cô ta.

“Thật vô vị.”

Bây giờ cô biến thành bộ dạng thế nào thì có liên quan gì đến Vu Diễm My chứ?

Thấy Lục Nghiên Tịch chuẩn bị rời đi, Vu Diễm My càng bối rối, cô ta ghét nhất là dáng vẻ vờ như không quan tâm này của cô.

Cô ta vươn tay, túm chặt lấy Lục Nghiên Tịch.

“Cô đứng lại đó cho tôi!”

Vu Diễm My đột nhiên cười thành tiếng: “Cô nói xem, nếu để Lý Tang Du biết dáng vẻ hiện tại của cô thì không biết bà ấy sẽ nghĩ gì đây?”

Nói rồi, Vu Diễm My làm như nhớ ra cảnh tượng nào đấy, cười ra tiếng.

“Chắc chắn sẽ đặc sắc lắm nhỉ?”

“Con gái của mình lại ở bên người mình hận nhất?”

Advertisement
';
Advertisement