Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây - Lý Tang Du (Truyện full)

“Bây giờ tôi đang nghĩ đến vẻ mặt của mợ đấy, hẳn là sẽ vô cùng tức giận.”

Lời Vu Diễm My vừa nói ra lập tức truyền vào trong đầu Lục Nghiên Tịch.

Cô cứ đứng tại chỗ như thế, vẻ mặt cũng trở nên khó coi.

Vốn dĩ cô còn muốn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra và quên chuyện này đi nhưng mà bây giờ lại bị Vu Diễm My nhắc tới.

Trong chốc lát, cô lộ rõ vẻ hoảng hốt.

“Sao thế, Lục Nghiên Tịch, sao cô lại không nói lời nào?”

Nhìn thấy bộ dạng không nói lời nào của Lục Nghiên Tịch, Vu Diễm My lại càng thêm hả hê.

“Chẳng phải vừa rồi cô vẫn còn rất ngang ngược và không quan tâm chuyện gì hay sao?”

“Cô xem dáng vẻ của cô bây giờ đi, thật đúng là đáng thương mà.”

“Cô nói xem, nếu như không may, Tư Bác Văn chỉ muốn lợi dụng cô lần nữa rồi lại vứt bỏ cô lần nữa thì cô phải làm sao bây giờ?”

Đột nhiên Vu Diễm My nhỏ giọng, cô ta ở bên cạnh Lục Nghiên Tịch bắt đầu suy đoán cẩn thận.

Phải biết rằng bây giờ bên cạnh Lục Nghiên Tịch chỉ còn lại Lý Tang Du và Tư Bác Văn mà thôi.

Nếu như một người trong số đó biến mất thì sẽ tạo thành đả kích trí mạng với Lục Nghiên Tịch.

Sắc mặt Lục Nghiên Tịch chợt thay đổi, cô thẳng thừng phản bác.

“Chị đừng nói bậy!”

Bây giờ cô với Tư Bác Văn vẫn đang rất tốt, người phụ nữ này chỉ đang cố gắng đâm thọc chia rẽ bọn họ mà thôi.

“Vu Diễm My, nếu như chị cứ nói lung tung thì tôi cũng không ngại đuổi chị ra ngoài đâu.”

Nhìn thấy bộ dạng này của Lục Nghiên Tịch, Vu Diễm My lại không thèm để ý, ý cười trong mắt lại càng thêm sâu sắc.

“Nghiên Tịch, cô gấp gì chứ?”

“Chẳng lẽ giữa cô với Tư Bác Văn, ngay cả một chút tín nhiệm và tin tưởng ấy cũng không có sao? Trước đó cô luôn miệng nói anh ấy yêu cô mà, bây giờ cô cảm thấy thế nào?”

Biểu hiện của Vu Diễm My rất kỳ lạ, giống như là quyết tâm muốn khiêu khích chia rẽ bọn họ.

“Vu Diễm My, đây là chuyện giữa hai chúng tôi, dù thế nào đi nữa thì cũng không tới lượt chị nói đâu. Không liên quan gì đến chị cả.”

Lục Nghiên Tịch nhìn Vu Diễm My và trực tiếp phản bác.

Bị Vu Diễm My nói như thế, không hiểu sao mà Lục Nghiên Tịch lại cảm thấy có chút bối rối.

Thế nhưng cô không ngừng tự nói với bản thân, mặc kệ thế nào thì cũng không thể nghi ngờ Tư Bác Văn, tuyệt đối không thể.

Bây giờ cô đã nhìn ra được tâm ý mà Tư Bác Văn dành cho cô rồi.

Hơn nữa, mặc kệ thế nào thì cũng không nên tìm hiểu Tư Bác Văn từ trong miệng người khác.

Nhìn thấy Lục Nghiên Tịch như thế, ý cười trong mắt Vu Diễm My lại càng thêm sâu sắc.

“Thật sao?”

“Rõ ràng là vừa rồi biểu cảm của cô đã thay đổi, cô đang sợ hãi đúng không!”

“Nếu như có một ngày khi cô tỉnh lại, cô mới phát hiện thì ra tất cả những chuyện bây giờ đều là đang gạt cô, vậy thì khi đó, có phải là biểu cảm của Lục Nghiên Tịch cô sẽ rất đặc sắc không!”

Vu Diễm My nói, như thể tất cả những lời cô ta nói đều là sự thật.

Nhìn thấy Vu Diễm My như thế, Lục Nghiên Tịch lại càng thêm chán ghét, người phụ nữ này chỉ là đang đánh tiếng đe dọa mà thôi.

Cô vươn tay hất Vu Diễm My ra, lạnh lùng nói.

“Mặc kệ như thế nào thì tôi đều cảm ơn lời nhắc nhở tốt đẹp của chị, nhưng mà những chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến chị!”

Thái độ của Lục Nghiên Tịch khiến Vu Diễm My có chút tức giận.

“Cô, cô chờ đó cho tôi.”

“Tôi muốn chờ xem sau khi mợ biết được chuyện này thì thái độ của cô có còn ngông cuồng như vậy nữa không.”

Trong lời nói của Vu Diễm My tràn đầy đe dọa.

Nghe đến đó, Lục Nghiên Tịch cũng cảm thấy không ổn, gương mặt cô trở nên lạnh lùng, trong mắt đầy vẻ lạnh lẽo.

“Chị muốn làm gì?”

“Nếu như chị dám nói bậy, chắc chắn là tôi sẽ không tha cho chị đâu.”

Lục Nghiên Tịch nhìn Vu Diễm My, trong mắt lại có thêm vài phần cảnh giác.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, Vu Diễm My chỉ cảm thấy buồn cười mà thôi.

“Sao hả, chỉ mới đây thôi mà, bây giờ cô đã bắt đầu cảm thấy sợ rồi à?”

“Lục Nghiên Tịch, tôi còn chưa sử dụng chiêu cuối đâu, bây giờ cô đang sợ cái gì?”

Bỗng chốc, dường như Vu Diễm My nhớ ra điều gì đó, cô ta nhìn thẳng vào gương mặt nhỏ nhắn của Lục Nghiên Tịch và nói.

“Như vậy đi Lục Nghiên Tịch.”

“Nếu bây giờ cô chia tay với Tư Bác Văn, hai người tách ra, có lẽ là tôi sẽ cân nhắc tha cho cô một mạng.”

Mục tiêu của Vu Diễm My vốn chỉ có Tư Bác Văn mà thôi.

Nghe đến đây, Lục Nghiên Tịch mới nhận ra mưu tính của Vu Diễm My.

Cô cười lạnh: “Chị đừng hòng mơ tưởng, không có khả năng đó đâu!”

Bây giờ muốn cô chia tay với Tư Bác Văn, đây là chuyện tuyệt đối không thể nào xảy ra được.

Mặc kệ như thế nào thì cũng nhất định không được.

“Vu Diễm My, tôi thấy chị không chiếm được cho nên mới không muốn người khác sống tốt hơn mình đúng không?”

Lục Nghiên Tịch đứng dậy, cô tiến đến gần Vu Diễm My mấy bước.

Nếu như trước đó cô không nhớ nhầm, thì Vu Diễm My đã không ít lần yêu thương nhung nhớ Tư Bác Văn.

Chỉ là, toàn bộ đều bị người đàn ông kia từ chối mà thôi.

Nói xong, đáy mắt Lục Nghiên Tịch lại có thêm một chút khinh thường.

“Vu Diễm My, vì sao Tư Bác Văn lại chướng mắt chị, rốt cuộc là nguyên nhân gì, chẳng lẽ chị không nên tự mình ngẫm lại hay sao?”

Lục Nghiên Tịch vừa dứt lời, không hề nghi ngờ rằng những lời này đã đâm vào chỗ đau của Vu Diễm My.

Cô ta siết chặt bàn tay, gương mặt trở nên lạnh lùng.

“Cô, cô đừng quá đáng!”

“Tôi chưa bao giờ nghĩ như thế.”

Trong mắt Vu Diễm My đầy vẻ bối rối, giống như suy nghĩ xấu xa của mình đã bị người khác nhìn thấu.

Thấy bộ dạng này của Vu Diễm My, Lục Nghiên Tịch cười nhạo.

“Chị thôi đi.”

“Nếu tôi không thể sống tốt thì tôi cũng sẽ không cho chị sống tốt đâu!”

Sau khi bỏ lại câu nói này, Lục Nghiên Tịch xoay người trực tiếp rời đi, không tiếp tục để ý tới Vu Diễm My nữa.

Nhìn theo bóng lưng Lục Nghiên Tịch rời đi, Vu Diễm My đứng tại chỗ, tức giận giậm chân.

Đáng ghét!

Chết tiệt!

Lục Nghiên Tịch trở lại bên cạnh Tư Bác Văn, sắc mặt có chút khó coi.

Nhìn thấy Lục Nghiên Tịch như thế, Tư Bác Văn vội vàng hỏi: “Em sao vậy, sao sắc mặt lại xấu như thế?”

Lục Nghiên Tịch lắc đầu: “Em không sao.”

“Chỉ là có hơi khó chịu mà thôi, em muốn đi về trước.”

Lục Nghiên Tịch nói rồi giương mắt lên nhìn Tư Bác Văn.

Tư Bác Văn nhìn Lục Nghiên Tịch, anh luôn cảm thấy dáng vẻ này của cô có chút kỳ lạ nhưng lại không thể nói rõ là có chỗ nào không ổn.

Tư Bác Văn gật đầu: “Được rồi.”

Anh nói rồi dẫn Lục Nghiên Tịch rời đi.

Buổi tối, Lục Nghiên Tịch đã suy nghĩ rất lâu, mặc kệ thế nào thì cô vẫn phải nhanh chóng thẳng thắn với Lý Tang Du mới được.

Nếu không, đến lúc đó nếu Vu Diễm My nói cho mẹ biết thì hậu quả sẽ không tưởng tượng được.

Nhất định là phải giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt.

Lục Nghiên Tịch giương mắt lên nhìn về phía Tư Bác Văn ở bên cạnh, cô nói.

“Ngày mai em muốn đến bệnh viện thăm mẹ.”

Vốn dĩ Tư Bác Văn còn định hỏi cô có muốn anh đi cùng hay không, nhưng mà nhìn bộ dáng này của Lục Nghiên Tịch, cuối cùng thì anh cũng chỉ có thể bỏ qua.

Anh gật đầu: “Được.”

“Nếu như có chuyện gì thì nhớ phải nói cho anh biết.”

Sáng sớm hôm sau, Lục Nghiên Tịch thức dậy và đi thẳng đến bệnh viện.

Cô mới đi được mấy bước thì đã cảm thấy trước mắt đột nhiên tối sầm và lập tức rơi vào hôn mê.

Advertisement
';
Advertisement