Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Bạc Lương Thần - Chung Hi (full)

“Cái gì cũng quá tam ba bận nhé, tôi đã nể mặt Lục Bắc không tính toán với cô, cô thật sự cho rằng tôi tốt tính sao?" Chung Hi nhếch mép, “Chỗ này đúng thật là rất chật, nhưng vừa nãy là cô nhắm vào tôi mà đụng cơ mà ."

 

“Tôi... tôi không có như thế nhé!”

 

Từ Á ấm ức đến mức sắp khóc, “Vừa nãy cô quay lưng về phía tôi, làm sao cô thấy được.”

 

Lúc này, vài người nhân viên đi cùng với họ đến MON bước đến.

 

“Chuyện gì thế!”

 

“Chung Hi, chuyện nhỏ như vậy mà cô cũng muốn tính toán sao? Không phải chỉ là một ly cà phê thôi sao, cô đi thay quần áo là xong mà.”

 

“Đúng đấy, các cô đến là để hỗ trợ nhà thiết kế, đâu phải đến để đi thảm đỏ, nghĩ mình là ai thế.”

 

Ánh mắt Chung Hi tràn ngập sự tức giận, cô liếc thẳng qua kia, bọn người kia lập tức cảm thấy ngột ngạt.

 

Khí thế của cô thật sự quá mạnh mẽ.

 

Có người bước qua lôi Từ Á đi, “Đi thôi, kệ cô ta đi.”

 

Bọn họ đều biết chuyện Chung Hi từng ngồi tù, lỡ cô thẹn quá hoá điên, rất có thể sẽ làm ra việc quá giới hạn.

 

Trong khoảnh khắc đó, Chung Hi lại trở thành mục tiêu công kích của bọn họ.

 

Chung Hi khẽ cười, “Người làm sai sao còn có vẻ ấm ức hơn tôi nhỉ?”

 

“Vậy cô muốn thế nào đây, Từ Á đã xin lỗi cô rồi, chẳng lẽ cô còn muốn cô ta giặt đồ giúp cô?”

 

“Cũng đâu phải là không được đâu.”

 

Chung Hi thốt ra lời này một cách nhẹ nhàng, rồi cô nhìn Từ Á, “Xảy ra chuyện rồi thì trốn sau lưng kẻ khác, ba mẹ cô dạy cô thế à?”

 

Nghe thấy lời này của Chung Hi, có người bắt đầu suy nghĩ.

 

Lúc này khi vừa lên máy bay, Từ Á đã chiếm lấy vị trí ghế ngồi gần cửa sổ vốn thuộc về Chung Hi.

 

Bây giờ lại...

 

Một lần thì còn có thể nói là ngẫu nhiên, hai lần ba lượt thì thật vô lý.

 

Từ Á cảm nhận bầu không khí xung quanh, ánh mắt thoáng qua vẻ tàn ác, nhưng chớp mắt cái đã biến mất.

 

Cô ta lại ngẩng đầu lên, mắt ngân ngấn lệ, “Cô Chung Hi, tôi thật sự vô ý, cô dựa vào cái gì mà nói tôi cố ý, có ai nhìn thấy sao?”

 

“Có tôi nhìn thấy.”

 

Một giọng nói vô cùng có sức nặng vang lên, Bạc Lương Thần từ phía sau bước đến.

 

“Bạc tổng!”

 

Đám nhân viên kia thoáng chốc trở nên thật nhỏ bé, tập đoàn Bạc thị có hợp tác với MON, hơn nữa đối phương lại là Bạc Lương Thần.

 

Từng người trong bọn họ đều nhìn anh một cách tôn kính.

 

Anh đến từ khi nào?

 

Ánh mắt Chung Hi lộ ra vẻ bất mãn, với mối quan hệ hiện tại giữa hai người, anh sẽ giúp cô chứ? Không hại cô là may rồi.

 

Hôm nay mặt trời chắc là mọc từ hướng nam rồi.

 

Lúc này, người hoang mang nhất là Từ Á, cô ta cắn môi, “Sao có thể thế được? Rõ ràng anh ngồi ở phía trước, vừa rồi ở đây cũng chẳng có ai khác.”

 

Cùng lúc đó Chung Hi rùng mình, hùa theo ánh mắt của anh.

 

Vừa hay Bạc Lương Thần cũng nhìn về phía cô, anh nhẹ nhàng nói, “Thấy vợ cũ mãi không về lại ghế ngồi nên tôi đi tìm cô ấy, thì đúng lúc đó bắt gặp cảnh này.”

 

Chung Hi nhướng mày, hùa theo ánh mắt lạnh lùng của đàn ông thật sự không dễ chịu chút nào.

 

Tuy rằng lời ra tiếng vào của những kẻ khác đã bị lời nói của anh chặn lại, nhưng Chung Hi luôn cảm giác có gì đó sai sai, lời của anh còn có hàm ý khác.

 

Vừa rồi cô sợ anh sẽ mất mặt với mọi người, nếu thế thì hình ảnh của tập đoàn Bạc thị cũng sẽ bị tổn hại.

 

Anh có thể không màng hận thù trước đây mà giúp cô?

Advertisement
';
Advertisement