Không, tuyệt đối không thể nào.
Không chỉ một mình Chung Hi nghĩ vậy, những người khác cũng có chút kinh ngạc, hai người bọn họ đã trở thành vợ cũ chồng cũ của nhau rồi, chẳng lẽ nào những lời đồn đại kia là thật.
Có lẽ Bạc Lương Thần muốn tái hôn với Chung Hi!
Bạc Lương Thần đã nói như thế, nên đám nhân viên chỉ đưa mắt nhìn nhau, “Từ Á, lần sau cô đừng như thế nữa.”
Tiếp sau đó, họ đều quay về chỗ ngồi, không nói gì thêm về chuyện này.
Từ Á mím môi, lầu bầu câu xin lỗi, rồi cô ta cũng quay về chỗ của mình.
Chung Hi đứng ngây người không nhúc nhích, cô nhìn Bạc Lương Thần ở hướng đối diện, “Tại sao thế?”
“Tôi chưa từng nợ người khác ân tình, với cô cũng thế.” Anh ám chỉ vừa nãy vào lúc anh đau đớn, Chung Hi đã đưa thuốc cho anh.
Tuy rằng cô che dấu rất tốt, nhưng trong tình huống đó, trừ cô ra, sẽ không có người thứ hai đối xử với anh như thế.
Chung Hi nhíu mày, một lời nói đầy mỉa mai.
Cô thực sự hối hận vì một phút yếu lòng của bản thân!
Để anh chết đi cho xong chuyện.
“Tôi không hiểu anh đang nói gì.” Cô bảo như thế với ý định lãng tránh Bạc Lương Thần.
Máy bay bỗng nhiên rung lắc.
Cả người cô ngã về phía sau, và người đứng gần cô nhất chính là Bạc Lương Thần.
Vốn dĩ Chung Hi có thể nắm lấy anh, nếu như vậy thì sẽ không đến mức ngã sõng soài.
Nhưng cô cau mày gàn bướng, nên đã không đưa tay ra cầu cứu anh, và cứ thế ngã sõng soài xuống đất.
Trong khoảnh khắc đó, sắc mặt anh đột ngột tối sầm.
Anh đưa tay ra kéo cô lên, “Thà tự mình té ngã, cũng không muốn tôi giúp sao?”
Chung Hi cắn răng, “Không dám làm phiền Bạc tổng, nam nữ thụ thụ bất thân.”
Cô đẩy Bạc Lương Thần ra một cách mạnh mẽ, rồi đi về hướng ghế ngồi của mình.
Cô đeo bịt mắt lên, rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, thì máy bay đã đáp xuống đường băng.
Cô tháo bịt mắt xuống, trợ lý Mẫn đã quay lại ngồi ở khoang phổ thông, còn người đó, chắc có lẽ đang ngồi ở phía trước mà dỗ dành vợ sắp cưới của mình.
Chung Hi bỏ mặc những suy nghĩ rối bời trong đầu, cô thu dọn đồ đạc và chuẩn bị xuống máy bay.
Mọi người xuống máy bay lần lượt, khi Chung Hi đi lên phía trước thì khoang thương gia chẳng còn ai nữa, nhưng bầu không khí lại khác hẳn, xung quanh thoang thoảng mùi nước hoa nhè nhẹ.
Cô nhìn vào chỗ ghế ngồi nào đó, rồi kiên quyết nói với bản thân.
Chung Hi, rồi sẽ có một ngày, mình sẽ trở lại thế giới mà mình vốn thuộc về.
Mùa hè của Shaco Fluffy thường rất nóng, điều hòa được mở bên trong sân bay, người dân địa phương đến đây đều ăn mặc rất thoải mái, Chung Hi cởi thẳng chiếc áo khoác bị vấy bẩn ra, bên trong mặc một chiếc áo ba lỗ màu be, phối với quần jean, cả người toát ra khí chất cực kỳ thanh cao lạnh lùng.
Thêm vào đó, vốn dĩ dáng người cô cũng rất đẹp, đứng giữa đám đông trông cứ như nữ minh tinh.
Ngay lúc này, Ôn Nguyễn Nhi từ trong toilet bước ra.
Cô ta mặc một cái đầm mang đầy phong cách Moses Mia, vuốt tóc một cách quyến rũ khi đi trên đường, tựa như một chú bướm đang nhảy múa.
Đẹp đấy nhưng rất thô tục.
Cô ta nhào thẳng đến bên cạnh Bạc Lương Thần, nũng nịu, “Lương Thần, em muốn ăn kem.”
Anh lạnh lùng đáp lại, “Cô đang là phụ nữ mang thai.”
Ôn Nguyễn Nhi bật cười, cô ta cúi đầu xuống, và không lên tiếng nữa.
Tiếp theo đó, họ rời sân bay bằng xe công vụ.