Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Bạc Lương Thần - Chung Hi (full)

...

 

Chung Hi đã ngủ thiếp đi mấy tiếng, mở mắt ra thì bụng đói cồn cào.

 

Cô nhớ rằng quầy bar ăn uống có âm nhạc của khách sạn có phát phiếu ăn miễn phí, nên đi thẳng xuống lầu, và cô bất ngờ phát hiện cảnh đêm của khách sạn cùng với tiếng nhạc êm dịu kia thật sự không hề tệ.

 

Chung Hi đón lấy gió biển, cuối cùng cũng có thể thả lỏng một chút rồi.

 

“Cô ơi, xin lỗi đã làm phiền, làm ơn cho tôi hỏi đường đi đến chỗ này?” Một người đàn ông tóc vàng mắt xanh dùng tiếng nước ngoài nho nhã lịch sự hỏi.

 

Chung Hi bước lại gần, nhìn bản đồ trong tay anh ta, trên đường đến đây, cô vừa hay đã thấy qua chỗ này.

 

“Anh đi từ…”

 

Ở phía xa, Bạc Lương Thần chỉ thấy được bóng lưng của cô cùng một người đàn ông ngoại quốc đang tươi cười, họ vai kề vai đứng trên bờ biển.

 

Lời của Ôn Nguyễn Nhi có lẽ cũng không hoàn toàn vô căn cứ.

 

Anh thậ sự đã tận mắt chứng kiến Chung Hi thân mật với rất nhiều người đàn ông, vừa mới đến đây mấy tiếng thôi, mà cô đã gấp gáp như vậy sao?

 

Bạc Lương Thần vì cảm thấy phiền phức mà chán ghét, lại vì chán ghét mà cau mày.

 

Trợ lý Mẫn bưng đồ ăn đến, rồi tiếp tục báo cáo với Bạc Lương Thần về nội dung công việc của ngày mai.

 

Nhưng bất ngờ thay Bạc Lương Thần lại có chút phân tâm.

 

“Bạc tổng, anh có muốn nghỉ chút không? Bản kế hoạch bên Lai Messi còn cần phải chỉnh sửa đối chiếu lại.”

 

Bạc Lương Thần trông thấy người đàn ông kia đã rời đi, Chung Hi thì vẫn ở lại, hàng lông mày nhíu chặt ban nãy nay đã giãn ra.

 

Trợ lý Mẫn nhìn theo ánh mắt của Bạc Lương Thần, anh ta không làm phiền anh nữa mà yên lặng rời đi.

 

Chung Hi tựa vào lan can, ăn nhẹ chút gì đó, cô luôn cảm thấy có ai đó ở sau lưng đang nhìn mình, nhưng nếu quay lại nhìn, thì lại chẳng có ai.

 

“Kỳ lạ thật.”

 

Cô đang suy nghĩ thì từ xa có người kêu lên.

 

“Cứu, cứu, có ai biết bơi không? Bên kia có người té xuống biển…”

 

Tiếng kêu rất lớn, gần như tất cả người trong quán bar đều đi ra ngoài xem.

 

Người đó cố ý đi thẳng đến trước mặt Chung Hi, “Cô có biết bơi không?”

 

Chẳng đợi Chung Hi trả lời, cô ta liền kéo Chung Hi chạy thẳng về phía biển.

 

Bàn tay vừa mới cầm ly cà phê lên của Bạc Lương Thần nay siết chặt lại, “Trợ lý Mẫn, qua kia xem chuyện gì.”

 

“Vâng, Bạc tổng.”

 

Chung Hi không phải là người thấy chết mà không cứu, nhưng bây giờ trời đã tối đen, nhìn chẳng thấy gì, cô không rõ tình hình nước biển xung quanh thế nào.

 

Mạo hiểm nhảy xuống dưới, lỡ không cứu được người ta, ngược lại còn lôi bản thân mình vào.

 

“Ở đó đó! Cô mau nhảy xuống đi.”

 

Ở phía xa bờ biển, hình như đúng thật là có người đang giãy dụa.

 

Chỉ là nghe giọng điệu của người này, Chung Hi cảm thấy họ dường như chỉ mong sao cô lập tức nhảy xuống.

 

Cô nhìn cảnh vật xung quanh rồi lắc đầu “Tôi bơi cũng không giỏi, cứu người không được đâu, cô vào trong tìm nhân viên cứu hộ đi.”

 

“Vậy thì làm sao mà kịp được?”

 

Người đó vội vàng nói, “Cô thấy chết mà không cứu không sợ gặp báo ứng à?”

 

Chung Hi cau mày.

 

Báo ứng?

Advertisement
';
Advertisement