Cô ta dựa vào cái gì trói chặt Bạc Lương Thần, chính là dựa vào mặt dây chuyền và đứa con trong bụng!
Bây giờ mặt dây chuyền không dùng được nữa, vậy thì chỉ còn cách dùng cơ thể và nhan sắc thôi!
Đúng, Ôn Nguyễn Nhi đã nghĩ như vậy, gương mặt nở một nụ cười nũng nịu, mọi khi, sau khi cô ta để lộ nét mặt này, Tiêu Nghị đều muốn đè cô xuống ngay lập tức.
Chỉ cần Bạc Lương Thần là người có xu hướng bình thường, thì nhất định sẽ động lòng.
“Lương Thần, vừa rồi em cảm thấy bụng có chút không thoải mái, hay là anh sờ thử con của chúng ta đi?”
Ôn Nguyễn Nhi nằm nghiêng, đầu đặt lên ngực anh, tay vẽ vòng tròn, “Đã lâu lắm rồi, anh không cùng em…”
Cô ta đã giở hết thủ đoạn, nhưng Bạc Lương Thần chỉ nhìn vào bụng của cô ta, anh không nói một lời nào cả.
Bạc Lương Thần cảm thấy trong lòng rất kỳ lạ, kỳ lạ đến nổi không thốt nên lời.
Đã rất lâu rồi anh không cảm nhận được hơi ấm của gia đình, vào lúc này, cho dù anh thật sự sắp phải làm cha đi chẳng nữa, thì anh cũng không có cách nào có thể thích ứng với vai trò đó ngay lập tức.
Anh cứ nằm im ở đó, mãi chẳng động đậy gì.
“Lương Thần, anh sao vậy?” Ôn Nguyễn Nhi đưa tay lên kéo lấy anh.
Ngón tay anh lạnh ngắt, khiến cô ta giật mình và theo bản năng cô ta rút tay lại.
“Không có gì, cô nghỉ ngơi đi, tôi còn có việc.” Bạc Lương Thần vừa nói vừa xoay người lại, anh định bước ra ngoài.
Từ phía sau, Ôn Nguyễn Nhi lấy hết can đảm gặng hỏi, “Anh đi tìm Chung Hi có đúng không?”
Rất lâu trước đây, anh đã từng nói với Ôn Nguyễn Nhi, anh có thù với nhà họ Chung, cưới Chung Hi cũng chẳng qua là để trả thù mà thôi.
Nhưng sao cô ta cứ một mực khẳng định rằng anh thích Chung Hi?
Giác quan thứ sáu của phụ nữ thật là buồn cười.
“Em không cho anh đi.” Ôn Nguyễn Nhi nhíu chặt lông mày, “Chung Hi đó đê tiện lắm, có lẽ anh không biết, cô ta lại lui tới hội sở Minh Khê, hơn nữa còn hầu rượu rất nhiều đàn ông.”
Bạc Lương Thần dụi lông mày, “Ai nói với cô là tôi muốn đi tìm cô ta, tôi tìm cô ta làm gì?”
Nghĩ đến việc Chung Hi thà té ngã trên máy bay chứ không cầu xin sự giúp đỡ từ anh, đôi mắt Bạc Lương Thần liền phủ đầy cái lạnh.
Ôn Nguyễn Nhi nghiến răng, “Cái đó sao em biết được, cái loại phụ nữ với nhiều thủ đoạn dụ dỗ đàn ông như cô ta, em làm sao so được.”
Cô ta lầm bầm, “Hơn nữa, cô ta còn vay nặng lãi, hình như suýt chút nữa thì bị người ta ném xuống biển đấy.”
“Sao cô biết được những chuyện này?”
Bạc Lương Thần cất giọng mạnh mẽ, rồi anh quay mặt về phía cô ta, từng bước từng bước đi qua, “Tôi đã nói rõ với cô, an tâm dưỡng thai đi, cô xem lời tôi nói là gió thoảng bên tai à?”
Quá tam ba bận.
Anh đã cho Ôn Nguyễn Nhi hết cơ hội rồi.
“Không... Không phải, Lương Thần, em cũng chỉ nghe nói thôi, trước kia hai người là quan hệ vợ chồng, bạn em hóng được một số chuyện, nên kể với em.” Ôn Nguyễn Nhi bịa tạm lý do.
Cô ta lại sợ Bạc Lương Thần sẽ nghi ngờ nên giả bộ lấy điện thoại ra, “Đều là bạn trong giới giải trí của em, anh không tin thì xem lịch sử trò chuyện đi!”
Cô ta chắc chắc, Bạc Lương Thần sẽ không xem.
Đôi mắt anh sâu thăm thẳm, một hồi lâu mới nói, “Lần sau, đừng làm chuyện như thế này nữa.”
Nể tình đứa con trong bụng, anh lại cho cô ta một cơ hội nữa.
Nhưng chỉ một lần này nữa thôi.
Ôn Nguyễn Nhi còn tưởng rằng anh đã tin lời mình nên liền nở một nụ cười tinh ranh, “Em biết rồi, Lương Thần, vậy anh đi làm đi. Sáng mai chúng ta cùng ăn sáng, được không nào?”
Cô ta giận ở trong lòng, nhưng cũng biết rằng không thể giữ anh lại tối nay.
Bạc Lương Thần nhìn đi hướng khác, rồi anh đóng cửa và rời đi.