Cô là vợ cũ của anh, tất nhiên phải giúp anh thật tốt rồi.
“Được, vậy lần sau có cơ hội gặp lại.”
Hai người cứ tách ra mỗi người một ngả, mỗi người ngồi trên sô pha của phòng ăn, cách nhau một bàn.
Ôn Nguyễn Nhi đứng ở cửa phòng ăn, thò người nhìn vào bên trong, cửa lớn xuất hiện một bóng dáng nghiêm túc lạnh lùng, Bạc Lương Thần mang theo trợ lý Mẫn, đi về phía này.
Cô ta vội vàng trốn ở phía sau đồ trang trí, nhìn Bạc Lương Thần đi vào phòng ăn.
Trong nháy mắt đó, cả người cô ta đều muốn sụp đổ.
Họ thực sự đã có một cuộc hẹn!
Bởi vì cô ta mang thai, Bạc Lương Thần trống trảikhó nhịn, sau khi nhìn thấy Chung Hi, nhen nhóm lại tình yêu với cô, ở ngay trong khách sạn cùng cô hẹn hò.
Trong đầu Ôn Nguyễn Nhi trống rỗng, cái gì cũng không quan tâm.
Cô ta không thể thua Chung Hi như vậy.
Cô ta lỗ mãng xông vào, quên mất lời khuyên bảo của Trang Uyển Như nói với cô ta, trước mặt mọi người hô to: “Bạc Lương Thần, tại sao anh lại đối xử với em như vậy!”
Lúc ấy, Bạc Lương Thần đang chuẩn bị ngồi xuống trước mặt Opple tiên sinh, tiến hành thương lượng.
Sự xuất hiện của Ôn Nguyễn Nhi cắt đứt lời anh đang định mở miệng, cũng thu hút sự chú ý của mọi người.
Chung Hi ngồi ở phía sau, nhếch khóe môi dưới: “Mở màn rồi.”
Trong khác sạn cao cấp như này, làm gì có ai vô lý như thế.
Trong lúc nhất thời, Ôn Nguyễn Nhi hứng chịu ánh mắt chán ghét của rất nhiều người, nhưng cô ta đã tức phát điên rồi, trực tiếp xông tới, túm chặt Bạc Lương Thần: “Lương Thần, không phải anh nói anh đang làm việc sao? Anh nói dối em!”
Sắc mặt người đàn ông trầm xuống.
Lúc này túm lấy Ôn Nguyễn Nhi: “Đi ra ngoài trước đã.”
“Em không!” Ôn Nguyễn Nhi liều mạng giãy dụa, tay chân dùng sức, suýt nữa té ngã.
Cô ta bổ nhào về phía trước, làm đổ chén trà trên bàn, khiến cho Opple tiên sinh và Bạc Lương Thần đều vô cùng khó chịu.
Chung Hi một tay chống cằm nhàn nhã nhìn, đúng lúc nói một câu: “Ôn tiểu thư cẩn thận thân thể, không phải còn đang mang thai sao?”
Nghe được giọng nói của Chung Hi, Ôn Nguyễn Nhi chợt nhìn qua, bỗng nhiên nhận ra không thích hợp lắm, vì sao Chung Hi không ngồi cùng bàn với bọn họ?
Cô ta có phải nghĩ sai rồi hay không!
Nhưng bây giờ, đã quá muộn.
“Lập tức đi ra ngoài.” Bạc Lương Thần không kìm được sự tức giận, hận không thể một chưởng đẩy cô ta ra.
“ Không, em... Lương Thần, em bị Chung Hi lừa gạt, cô ấy thiết kế em!” Ngực Ôn Nguyễn Nhi bởi vì tức giận phập phồng kịch liệt, sắc mặt đỏ lên, lẩm bẩm nói: “Em cho rằng hai người có gian tình, không nghĩ tới lại là như thế, vậy anh ta là ai?”
Cô ta không hề lịch sự, chỉ vào mặt Opple tiên sinh.
“Bạc tổng, người này là?” Ánh mắt Opple tiên sinh lộ ra sự khó chịu, dọn qua những vết bẩn trên bộ âu phục của mình.
Bạc Lương Thần trực tiếp kéo Ôn Nguyễn Nhi ra phía sau.
“Opple tiên sinh, vô cùng xin lỗi, cô ấy là vị hôn thê của tôi.”
Ba chữ cuối cùng, là từ kẽ răng anh mài ra, hết một gây mới thôi, Ôn Nguyễn Nhi đã vượt qua ranh giới sự thất vọng của anh.
Chung Hi ở phía sau cắn hạt dưa, chớp mắt mấy cái, thế này không nhịn được?
Bạc Lương Thần, kiên nhẫn của anh còn đang chờ tăng lên nha!
Opple tiên sinh tiếc nuối thở dài: “Tôi thấy, không cần thiết nữa, việc hợp tác với quý công ty cũng không cần bàn lại.”
Vị hôn thê của tổng giám đốc có cử chỉ như vậy, công ty này làm sao đáng để người ta gửi gắm kỳ vọng.
Oppple tiên sinh xoay người rời đi, Bạc Lương Thần hất Ôn Nguyễn Nhi ra, sải bước đuổi theo: “Opple tiên sinh...”
“Để tôi giải thích.”
Ôn Nguyễn Nhi lúc này mới rõ ràng quan hệ, vội vàng tiến lên, cản đường của Opple tiên sinh: “Tôi bị cô gái kia lừa gạt!”
Bạc Lương Thần nắm chặt cổ tay cô ta, ngoan độc nói: “Câm miệng lại.”