Chung Hi thản nhiên nghênh đón ánh mắt hơi phức tạp của Bạc Lương Thần, giải thích với Opple tiên sinh: “Tôi và hai người này, đích xác có chút khúc mắc, anh ấy là chồng cũ của tôi, người phụ nữ này là vị hôn thê của anh ấy.”
Quan hệ có chút vòng vo, ánh mắt của Opple tiên sinh dạo một vòng trên ba người bọn họ.
Sắc mặt Bạc Lương Thần trầm xuống, anh có nói cái gì nữa cũng là vu sự vô bổ, lời mời muốn hợp tác với tập đoàn Opple lại phải gác lại!
Đây đều là chuyện tốt Chung Hi làm.
Trơ mắt nhìn cô và Opple tiên sinh mỉm cười nói chuyện với nhau, Bạc Lương Thần một tay kéo Ôn Nguyễn Nhi, dẫn cô ta ra ngoài.
“Lương Thần, bọn họ đã sớm quen biết.” Ôn Nguyễn Nhi lẩm bẩm, còn quay đầu lại liếc nhìn bọn họ: “Người kia vì sao lại thân thiết với Chung Hi như vậy, nhất định là cô ta...”
Bạc Lương Thần mặt mày lạnh đến cực hạn, xoay người nhìn Ôn Nguyễn Nhi chăm chú: “Bây giờ cô lập tức trở về khách sạn, nói thêm một chữ nữa, cô vĩnh viễn biến mất khỏi trước mặt tôi.”
Nước mắt Ôn Nguyễn Nhi tràn ra hốc mắt, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Bạc Lương Thần.
Cô ta thật sự vô cùng tủi thân, không rõ mình làm sai chỗ nào?
Cô ta chỉ chán ghét Chung Hi, nên đi theo tới xem một chút, ai bảo chuyện này trùng hợp như vậy chứ!
Bạc Lương Thần trực tiếp phân phó tài xế đưa cô ta trở về, sau đó quay trở lại, muốn vãn hồi chuyện hợp tác với Opple tiên sinh, nhưng đối phương đã rời đi.
Chung Hi nhìn bộ dáng tức giận của anh, mỉm cười.
Vở kịch hôm nay, xem thật hay.
“Đứng lại.”
Bạc Lương Thần động tay, đẩy cô lên mặt tường lạnh như băng.
Chung Hi cực kỳ bình tĩnh, khóe miệng cô thậm chí còn mỉm cười: “Như thế nào, Bạc tổng không thích vở kịch này sao? Tôi cũng cảm thấy, nhân vật nữ chính diễn không tệ đâu.”
“Cô... Tính kế tôi?”
Hiện tại anh hận không thể bóp chết người phụ nữ này, cũng hối hận bản thân không nên mềm lòng, cho cô cơ hội phản kích.
Chung Hi mở to mắt nhìn, trên mặt một chút cũng không tỏ vẻ e ngại.
“Thử một trò đùa với anh, mới như vậy thế mà đã không chơi nổi?” Cô chớp chớp mắt: “Vị hôn thê của anh thiếu chút nữa đẩy tôi xuống biển chết đuối.”
Chuyện này, Bạc Lương Thần hoàn toàn biết được.
Đáy mắt anh xẹt qua một chút kìm nén, tay nắm chựt cô buông lỏng vài phần: “Cô ấy không có lá gan đấy, có lẽ chỉ thuận miệng nói, bị người khác có ý nghe được.”
Chung Hi nhịn không được, ha ha cười ra tiếnng.
Kể cả bảo vệ từ bên trong, cũng không bảo vệ được như vậy đâu!
Cô cười bạc Lương Thần trước kia bạc tình phụ nghĩa như vậy, hiện tại ngược lại biến thành một người si tình.
Cười cô quá khứ bị mù mắt, thích loại cặn bã này!
Rõ ràng cô cười, trong mắt lại có thống khổ không thể xóa nhòa được: “Dù sao, Opple tiên sinh sẽ không hợp tác với công ty của anh nữa, ván này, tôi thắng rồi.”
Nói xong, thừa dịp Bạc Lương Thần phân tâm, Chung Hi hất tay anh ra, đi về phía một cái bàn khác, cầm bánh ngọt tới.
“Kỳ thật, hôm nay tôi còn có một mục đích nữa, chính là đặc biệt cảm ơn anh, cám ơn anh đã cho tôi vào MON.”
Chung Hi cười, đem bánh ngọt đặt ở trước mặt Bạc Lương Thần, xoay người rời đi.