Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Bạc Lương Thần - Chung Hi (full)

Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không đọc được truyện nhé

Chuyện mà Chung Hi muốn nhờ chính là hi vọng Lý San Nhi có thể khiến cho Vũ Sâm xảy ra chuyện, đồng thời, vu oan lên người Ôn Quốc Huy.

 

Nhưng mà, cô không ngờ được Lý San Nhi lại dùng cách cực đoan như vậy, suýt nữa đã mất mạng.

 

Lúc ở trên máy bay biết được tin tức này, trong đầu Chung Hi chỉ có một suy nghĩ, nếu như Lý San Nhi xảy ra chuyện, cô sẽ tự trách cả một đời.

 

Lý San Nhi cười khẽ: "Tôi biết chắc chắn cô là người giữ lời hứa, cô không cần phải đặt nặng trong lòng. Tôi đã dự định làm như vậy từ lâu, tên kia chết không có gì đáng tiếc."

 

Cô ta bóp nát điếu thuốc lá trong tay, nhẹ nhàng nhả khói.

 

Mặc dù lần này cô ta giúp Chung Hi sẽ ảnh hưởng đến chuyện làm ăn bên kia của Bạc Lương Thần, nhưng ai bảo đề nghị của Chung Hi vừa hay lại chạm vào đúng chỗ ngứa của cô ta.

 

So với tiền, cô ta muốn nhổ tận gốc nhà họ Vũ từ lâu rồi.

 

"Nhưng mà, gần đây tôi cũng không thể đến công ty, cô tự giải quyết cho tốt đi, tôi thấy có lẽ những người kia sẽ tiếp tục xa lánh cô." Lý San Nhi nói xong, nằm xuống: "Cô cũng không cần thường xuyên đến thăm tôi, bản thân tôi rất tốt."

 

Chung Hi nhìn cô ta nhắm mắt lại, dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo.

 

"Nhưng mà, tôi cũng không còn nơi nào để đi nữa, tôi sợ ra khỏi cánh cửa này sẽ bị mấy tên cho vay nặng lãi kia chém đứt tay chân."

 

Lý San Nhi chậm rãi mở mắt ra: "Vẫn chưa giải quyết?"

 

Chung Hi cúi đầu, có sẵn táo được gọt, cô tự mình ăn: "Có lẽ là do người ghét tôi khá nhiều."

 

Vừa nãy trên đường đến đây cô đã phát hiện đằng sau có mấy người vẫn luôn đi theo mình, cho đến khi bước vào bệnh viện, bọn họ mới không đi theo vào nữa.

 

Bởi vì cổng bệnh viện có bảo vệ, trong hành lang cũng có ý tá trực ban và camera giám sát, muốn ra tay không dễ dàng như vậy.

 

Bỗng nhiên ánh mắt Lý San Nhi nhìn cô có chút đồng tình.

 

Chung Hi hơi mỉm cười: "Vậy nên, tôi có thể nằm dưới đất bên cạnh giường nghỉ được không?"

 

"Không được, đêm tôi ngáy to."

 

"Nhưng tôi ra ngoài rất nguy hiểm!"

 

Lý San Nhi nhíu mày, vứt gối kê đầu dưới cánh tay cho Chung Hi: "Chỉ một lần này thôi."

 

Giọng điệu này rất giống người đàn ông nào đó.

 

Khuôn mặt Chung Hi run lên, sau đó ừ một tiếng, lấy điện thoại quét mã QR ở đầu giường, khiêng một cái giường thuê tạm thời dành cho người nhà bệnh nhân ra, sửa lại qua loa rồi nằm xuống.

 

Ánh đèn hành lang hắt vào cửa sổ trong phòng bệnh.

 

"Tại sao học thiết kế?" Lý San Nhi buồn buồn hỏi một câu.

 

"Khi nhà tôi còn chưa phá sản, tôi không phải học kỹ năng thực dụng nào, chỉ cần chọn một thứ mình thích là được rồi." Chung Hi nhắm mắt lại, lẳng lặng nói.

 

Cô thật sự xem Lý San Nhi như người bạn đầu tiên của mình sau khi ra tù.

 

Không chỉ thiết kế, mà ngay cả đàn ông cũng chỉ chọn một người mà mình thích là được rồi.

 

Lúc đó không biết cô kiêu ngạo đến mức nào mới có thể nghĩ rằng Bạc Lương Thần không thể không yêu cô.

 

Cô có khuôn mặt xinh đẹp, trình độ tốt, gia cảnh tốt...

 

Chỉ không ngờ được, anh hận nhà họ Chung đến vậy.

 

Chung Hi nhíu mày, một giọt nước mắt không biết tên rơi xuống theo khóe mắt.

 

Bóng đêm yên lặng, hình như Lý San Nhi nói câu gì đó nhưng Chung Hi không nghe rõ.

 

Sáng hôm sau, sau khi Chung Hi rửa mặt đơn giản ở nhà vệ sinh công cộng xong, lập tức đi đến công ty. Trên đường, điện thoại không ngừng rung lên, tất cả toàn là tin tức nhắc nhở.

Advertisement
';
Advertisement