Ông ta còn cho rằng con gái mình là bánh trái thơm ngon, không ngờ Ôn thị mới ra ngần ấy đường rẽ, mà Bạc Lương Thần đã không chịu được thu hồi tài chính, đây không phải hại ông ta sao?
Ôn Nguyễn Nhi bị chửi thì khóc sướt mướt: "Cha, con không thể gọi cuộc điện thoại này được, gầy đây Lương Thần đã hơi xa lánh con, con sợ con sẽ làm phiền anh ấy vì chuyện này, sẽ khiến anh ấy ghét con hơn."
Trang Uyển Như nghe đến câu này, lại nghĩ tới thái độ vừa nãy của Chung Hi đối với mình, vội nói: "Quốc Huy, tôi có mấy câu muốn nói với ông."
"Nói cái gì?"
Ôn Quốc Huy giận không chỗ xả.
Nhưng Trang Uyển Như rất biết quan sát sắc mặt, hơn nữa mấy năm nay được chăm sóc tốt, cả người nhẹ nhàng đụng một cái lên cánh tay ông ta.
Mặc cho ông ta có bao nhiêu tức giận, lúc này đều tan thành mây khói.
Để Trang Uyển Như kéo ông ta vào bên trong.
Mấy phút sau, Ôn Quốc Huy liên tục nói: "Vậy thì tốt, nếu bà đã có quan hệ như thế với cô ta, vậy bà đi xem thử xem, nếu có thể để Bạc Lương Thần hồi tâm chuyển ý, thì công đầu thuộc về bà, bà muốn cái gì, tôi cũng mua cho bà."
"Tôi một lòng vì cái nhà này, vì tốt cho ông và Nguyễn Nhi, tôi không cần gì hết." Trang Uyển Như hờn dỗi khẽ đẩy ông ta, sau đó bà ta vuốt gọn những sợi tóc rối, lắc mông đi ra ngoài.
Ôn Quốc Huy mở cổ áo sơmi, hài lòng châm một điếu thuốc.
Bà vợ hời, ông ta cưới đúng người rồi.
Ôn Nguyễn Nhi đứng bên ngoài nghe thấy động tĩnh, nhìn Trang Uyển Như với vẻ mặt khó hiểu: "Bà dỗ cha tôi xong rồi?"
Trang Uyển Như mềm mại đáng yêu cười một tiếng: "Đàn ông mà, có một số việc, dì sẽ từ từ dạy cho con, bây giờ con gọi điện thoại cho Bạc Lương Thần, hẹn nó ngày mai gặp mặt, dì sẽ đi gặp nó cùng với con."
"Nhưng mà..."
"Dì có cách để nó thay đổi suy nghĩ, hơn nữa, còn có thể cho con vào ở trong nhà họ Bạc."
Trong phòng bệnh của bệnh viện, Chung Hi gọt táo, bỏ vào tay Lý San Nhi.
"Cô không cần diễn thật như thế làm gì, mấy tên chó săn kia đã viết rất khoa trương rồi." Chung Hi áy náy nhìn cô ta.
Đầu ngón tay Lý San Nhi kẹp một điếu thuốc, nằm trên giường bệnh, trên trán dán băng gạc.
"Nếu tôi không làm như vậy, người nhà họ Vũ sẽ không tin, cũng sẽ không móc nối chuyện này với Ôn Quốc Huy." Lý San Nhi mấp máy môi, vẫn còn hơi đau.
Cô ta ngước mắt nhìn về phía Chung Hi: "Cô đừng tưởng rằng tôi giúp cô miễn phí, đừng quên lời hứa của cô, cô phải giành được quán quân cuộc thi thiết kế quý sau về cho MON."
"Nếu không..."
"Nếu không tôi sẽ mặc cho cô xử trí." Chung Hi vẫn cảm thấy rất áy náy, miễn cưỡng vui đùa.
Trước khi đi tuần lễ thời trang, cô chủ động tìm tới Lý San Nhi, nhả bài với cô ta.
Thẳng thắn nói cô vào MON đều là do một tay Bạc Lương Thần bày kế, nhưng cô vẫn chưa biết mục đích của anh ta.
Nếu Lý San Nhi đồng ý giúp cô một vấn đề nhỏ, cô sẽ vô cùng biết ơn, đồng thời cũng sẽ trao đổi một yêu cầu.
Lần đầu tiên Chung Hi đến hội sở Minh Khê gặp Lý San Nhi, những người kia có một vị là Vũ Sâm, hơn nữa ông ta lại có ý đồ ở mặt kia đối với Lý San Nhi.
Đồng thời, ông ta lần lượt tạo áp lực cho Lý San Nhi, những tin tức bên ngoài có liên quan đến cuộc sống cá nhân phóng túng của Lý San Nhi cũng là do ông ta sai người lan truyền.
Chính là muốn bức Lý San Nhi đi vào khuôn khổ, trở thành tình nhân bí mật của ông ta.