Một chút do dự cuối cùng trong đôi mắt Chung Hi đã biến mất hầu như không còn.
Dù Trang Uyển Như còn một chút thật lòng với cha cô, dù bà ta có nửa phần hối hận.
Nhưng tất cả đều không có.
Người phụ nữ này chính là trời sinh đã quen thói lừa đảo, trong lúc cha cô khó khăn nhất, bà ta đã cuỗm lấy số tiền còn lại của nhà họ Chung.
Trang Uyển Như nói, còn cẩn thận thăm dò vẻ mặt của Chung Hi.
Trước đây, khi bà ta ở cùng với Chung Quốc Ngụy, Chung Hi đối xử rất lạnh nhạt với bà ta, Trang Uyển Như dã không đoán được tính tình của Chung Hi.
Bây giờ thấy cô tìm đến cửa, bà ta cũng sợ quá khứ của mình bị phanh phui.
Bà ta vừa nức nở, vừa kéo Chung Hi sang bên kia đường.
Lấy một phong thư kiểu cũ ra từ trong túi, nhét vào tay Chung Hi: "Đây là chút tiền tích góp mấy năm nay của dì, dì biết không nhiều nhưng hi vọng có thể giúp được cho con."
"Tiền tích góp?"
Chung Hi sờ xem độ dày của phong thư kia kia.
Cùng lắm cũng chỉ được năm nghìn tệ, cô cũng không biết nên nói Ôn Quốc Huy keo kiệt, hay nên nói Trang Uyển Như xem cô thành tên ăn mày.
"Đúng vậy, con biết đấy, ban đầu dì cũng không dư dả gì, hơn nữa, lúc đó dì cũng không được tính là vợ của cha con, không thể giúp ông ấy xử lý hậu sự được. Cho dù dì có ở lại nhà họ Chung cũng không giúp được gì, con hiểu không?"
Đã hiểu.
Là muốn cô nên tìm người khác mà báo thù, đừng quấy rầy bà ta làm phu nhân hào môn?
Chung Hi nén vẻ khác thường nơi đáy mắt, giả vờ đắn đo: "Nhưng mà, khi còn sống cha con có để lại vài thứ cho dì, nói con nhất định phải giao cho dì."
"Là thứ gì?" Trang Uyển Như hơi kinh ngạc và mừng rỡ.
Bà ta không ngờ còn có thu hoạch ngoài dự đoán thế này, nhưng bà ta quay đầu nhìn biệt thự nhà họ Ôn, nở một mỉm cười: "Tiểu Hi, hôm nay con cứ về trước đi, dì có chút việc ở đây, mai dì sẽ đi tìm con, được không ?"
"Vậy được rồi, dì cứ bận việc đi, con đi trước đây."
Chung Hi dứt khoát bước đi, lúc quay đầu lại đã không còn thấy bóng dáng Trang Uyển Như ở chỗ kia nữa.
Giống như trước đây khi nhà họ Chung xảy ra chuyện, bà ta biến mất hoàn toàn chỉ trong chớp mắt.
Chung Hi vuốt ve phong thư kia, đáy mắt thoáng xuất hiện ý lạnh.
Trước đây Trang Uyển Như cũng chỉ làm tiêu thụ đồ trang điểm, biết ăn nói, biết nũng nịu với đàn ông, sau khi dựa dẫm vào cha cô, càng vét hết tất cả vốn liếng.
Bây giờ nhớ lại, chỉ có thể nói cha con bọn họ biết mặt không biết lòng, không chú ý đến những tính toán nhỏ của Trang Uyển Như.
Trên thực tế, người đàn bà này thật sự không quá thông minh.
Nếu không, mắt bà ta cũng không kém như vậy, lại đi chứng nhận kết hôn với Ôn Quốc Huy.
Bây giờ mồi câu đều được chuẩn bị kỹ, cô chỉ chờ một thời cơ tốt nhất.
Chung Hi nhìn thời gian, đón xe đi đến bệnh viện.
...
Sau khi Trang Uyển Như trở về, phát hiện Ôn Quốc Huy đang mắng Ôn Nguyễn Nhi.
"Cho mày cố gắng ở bên cạnh Bạc Lương Thần, sao mày lại để thành ra như thế hả? Vậy mà lúc này Bạc Thị lại rút vốn!" Ôn Quốc Huy cực kỳ tức giận: "Mày lập tức gọi điện thoại cho thằng nhóc kia, nó có còn muốn làm con rể của nhà họ Ôn này nữa không."