Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Bạc Lương Thần - Chung Hi (full)

Chung Hi lên xe nhưng không rời đi ngay, mà cho lái xe lượn quanh một vòng, rồi quay lại lối ra, dừng lại ở vùng lân cận trên đường nhỏ.

 

Thấy Ôn Nguyễn Nhi và Trang Uyển Như cùng lên xe rời đi, cô cười khẽ.

 

"Phiền đi theo chiếc xe kia."

 

Mắt người lái xe liếc nhìn biển số xe của chiếc xe kia, sau đó lại nhìn Chung Hi: "Tiểu thư, mấy người đó là gì của cô vậy? Tôi lái xe taxi đàng hoàng, không làm những chuyện buôn bán kia đâu."

 

"Bà ta là bạn gái cũ của cha tôi."

 

Chung Hi thản nhiên đáp một câu, tiếp tục cúi đầu nhìn điện thoại, giá cổ phiếu của tập đoàn Ôn thị lại giảm.

 

Trang Uyển Như một lòng thực hiện giấc mộng đẹp gả vào hào môn, chắc hẳn bây giờ sốt ruột đến mức giậm chân rồi nhỉ.

 

Ôn Quốc Huy không giống với cha của cô.

 

Ôn Quốc Huy cùng lắm cũng chỉ được xem như nhà giàu mới nổi, hiện nay kinh tế lũng đoạn nghiêm trọng như vậy, không có mắt xích tài chính ủng hộ, nhà họ Ôn bọn họ chỉ là một con hổ giấy.

 

Chung Hi ngâm nga hát suốt dọc đường, tâm trạng vui vẻ nhìn hai mẹ con bọn họ đi vào cửa lớn nhà họ Ôn.

 

Lái xe cũng tốt bụng khuyên cô một câu: "Tiểu thư, phía trước là khu chung cư cao cấp, cô không có chìa khoá thì không vào được."

 

Chung Hi không để ý, lấy điện thoại di động ra, bấm gọi vào dãy số mới mua được cách đây mấy ngày.

 

Trong biệt thự nhà họ Ôn.

 

Ôn Nguyễn Nhi vội vã bước vào cửa: "Cha, chuyện gì xảy ra vậy?"

 

"Ngậm miệng!" Ôn Quốc Huy đang gọi điện thoại cho ông bạn cũ xin giúp đỡ, quay người lại quát Ôn Nguyễn Nhi một câu.

 

Trong lòng Ôn Nguyễn Nhi thót lên một cái, liếc mắt nhìn Trang Uyển Như, không dám lên tiếng.

 

Bên này, điện thoại di động của Trang Uyển Như vang lên, bà ta liếc nhìn, là số điện thoại lạ.

 

Nhưng vẫn do dự nhận.

 

"Ai đó?"

 

"Là tôi, bây giờ tôi đang đứng ngoài cửa lớn nhà họ Ôn, có tiện đi vào không vậy?" Chung Hi cúi đầu nhìn đất dính trên mũi giày, không hề ngạc nhiên khi nghe thấy âm thanh vội vàng ở đầu dây bên kia.

 

"Tôi ra, tôi ra ngay lập tức!"

 

Chung Hi thuận tay bỏ di động vào túi áo khoác, ngửa đầu ngắm nhìn bầu trời dày đặc mây đen của ngày hôm nay, khóe môi xuất hiện chút lạnh lẽo.

 

Rất nhanh, Trang Uyển Như đã cầm túi xách, vội vàng đi ra.

 

Vừa nhìn thấy Chung Hi, hai mắt bà ta lập tức đẫm lệ: "Tiểu Hi, trong khoảng thời gian này con chịu khổ rồi, con xem, con cũng gầy đi rồi, sao con không tới tìm dì sớm hơn chứ?"

 

Ấn đường của Chung Hi khẽ giật.

 

Vậy mà trước kia cô lại không phát hiện ra, kỹ năng diễn kịch của Trang Uyển Như lại tốt như vậy.

 

Mới một giây trước, cô còn chứng kiến bà ta thân thiết như mẹ con với Ôn Nguyễn Nhi, bây giờ đã đứng trước mặt cô diễn vở kịch đau khổ này.

 

Nếu không phải Chung Hi theo sát từ sân bay tới thì có lẽ thật sự bị Trang Uyển Như lừa rồi.

 

Chung Hi nhìn sang với vẻ mặt không đổi: "Sao con tìm được dì đây, tất cả phương thức liên lạc của dì cũng thay đổi hết, còn dọn nhà đi nữa."

 

"Cái đó là... đó là vì dì bị những tên đòi nợ kia theo dõi sát sao, bây giờ dì không còn cách nào khác, là do dì vô dụng, không thể bảo vệ tốt cho con thay cha con." Trang Uyển Như nói, nước mắt rơi ngày càng nhiều hơn.

Advertisement
';
Advertisement