Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Bạc Lương Thần - Chung Hi (full)

Cho dù ra giá cao, Chung Hi cũng không có tiền.

 

"Có thể để cho tôi đi chưa? Nếu không, tròng mắt vợ chưa cưới của anh sắp trợn đến rớt cả ra rồi đó." Chung Hi lạnh nhạt cười: "Dù sao chúng ta vẫn còn có cơ hội gặp nhau mà, hẹn vào buổi hôn lễ nhé."

 

Cô ghét bỏ đẩy tay Bạc Lương Thần ra, quay người rời đi, không hề ngoảnh đầu lại.

 

Lục Bắc bị Từ Á quấn lấy, mới đi ra từ lối ra, bắt gặp Chung Hi bèn lập tức nhanh chân đuổi theo.

 

Phía xa, Bạc Lương Thần nhìn hai người bọn họ cùng đi ra khỏi sân bay, càng nhăn mày chặt hơn.

 

"Lương Thần, vừa rồi cô ta có ý gì vậy, hôn lễ gì?" Trong lòng Ôn Nguyễn Nhi giật thót một cái, sao cô ta luôn cảm thấy Chung Hi càng ngày càng thân mật với Bạc Lương Thần!

 

Hai người bọn họ không phải kẻ thù sao?

 

Ôn Nguyễn Nhi cắn môi, mọi tâm tư đều viết hết lên mặt.

 

Bạc Lương Thần thu tầm mắt lại, lạnh nhạt nói: "Trước đó bận chuyện của công ty, quên nói cho cô, tôi đã cho người chuẩn bị kỹ càng hôn lễ rồi, tổ chức vào thứ sáu."

 

"Thật sao?" Ôn Nguyễn Nhi mừng rỡ.

 

Nhưng cô ta chưa kịp vui mừng thì tay áo của bộ âu phục mà cô ta đang nắm chặt đã tuột khỏi tầm tay.

 

Rõ ràng đây là chuyện rất tốt, sao cô ta lại phải nghe từ miệng Chung Hi chứ!

 

Lúc này, một bóng dáng gầy gò đứng ở lối ra.

 

Đội mũ, đeo khẩu trang, che giấu khuôn mặt mình rất kỹ.

 

Nhưng Chung Hi biết rõ, chắc chắn là Trang Uyển Như.

 

Xem ra, Trang Uyển Như quyết tâm muốn sống đến hết đời với Ôn Quốc Huy, đuổi theo nịnh bợ Ôn Nguyễn Nhi đến mức này, nhưng bà ta có cố gắng thế nào cũng vô dụng.

 

Chung Hi cười lạnh.

 

Nghĩ đến món quà mà cô chuẩn bị cho người nhà họ Ôn, tâm trạng cô lập tức thoải mái.

 

Nên sau đó nhìn thấy Từ Á đang đuổi sát không rời ở phía sau cũng không cảm thấy chán ghét như thường ngày nữa.

 

"Chung Hi, em đi đâu vậy, anh đưa em đi." Trong mắt Lục Bắc chỉ có cô.

 

"Em phải đi bệnh viện thăm bạn, anh đi thì không tiện lắm." Chung Hi liếc nhìn điện thoại, Lý San Nhi đã trả lời cô.

 

Dưới tình huống như thế này, nếu như dẫn Lục Bắc theo sẽ có chút xấu hổ.

 

"Vậy được, tối nay liên lạc nhé, anh về nhà trước một chuyến đã." Lục Bắc vừa nghĩ đến những cuộc điện thoại liên tục thúc giục anh ta về nước của nhà mình đã cảm thấy đau đầu.

 

Sao mẹ anh ta lại có thành kiến lớn như thế với Chung Hi chứ?

 

Chung Hi vẫy tay gọi xe: "Bác tài, bệnh viện Trung Lâm."

 

Nhìn xe taxi đi xa, ánh mắt Lục Bắc vẫn dõi theo mãi, trong lòng Từ Á ghen ghét, cắn răng nói: "Anh Lục Bắc, có phải anh lo lắng về nhà không biết giải thích như thế nào không? Hay là, em và anh cùng về thăm bác gái đi, anh có thể nói là tới tìm em, có lẽ bác sẽ không giận anh với chị Chung Hi đâu."

 

Lục Bắc khẽ nhíu mày.

 

"Tôi không muốn lợi dụng cô."

 

"Không sao đâu, em cam tâm tình nguyện bị anh lợi dụng. Hơn nữa, anh yên tâm, em sẽ không nhiều lời." Trên mặt Từ Á nở một nụ cười dịu dàng.

 

Lục Bắc lạnh nhạt dời ánh mắt, giọng điệu xa cách: "Không cần, sau này chúng ta cũng không cần thiết phải gặp nhau nữa. Cô có thể nói với gia đình là cô thấy tôi chướng mắt, con người tôi rất tồi tệ."

 

Anh ta nói xong, bỏ mặc Từ Á rồi rời đi.

 

Từ Á nén nước mắt: "Tồi tệ? Người phụ nữ mà anh thích còn tồi tệ hơn! Cô ta đã ly hôn, đã từng ngồi tù, vậy mà anh còn thích cô ta. Rốt cuộc em có điểm nào không bằng cô ta chứ?"

 

Đôi mắt long lanh của cô ta lóe lên sự hận thù.

 

Một giây sau, cô ta lau khô nước mắt, gọi một cuộc điện thoại: "Tới đón tôi."

 

Giọng điệu ra lệnh.

 

Dù sao cô ta cũng là thiên kim nhà họ Từ, cho dù Lục Bắc không chọn cô ta, cũng tuyệt đối không thể chọn loại đàn bà như Chung Hi. Hơn nữa, người ấy mà, đã từng ngồi tù một lần, cũng có thể sẽ ngồi lại lần hai.

 

...

 

Trong sân bay.

 

Trang Uyển Như thấy Ôn Nguyễn Nhi đi ra, lập tức bước tới.

 

Còn dọa cho Ôn Nguyễn Nhi giật mình, cô ta còn tưởng là antifan mà đối thủ cạnh tranh phái tới.

 

Nhưng không ngờ rằng, cô ta tức giận đến thế mà chẳng có ai thèm đoái hoài gì tới mình.

 

"Là dì, Nguyễn Nhi, là dì!" Trang Uyển Như thấy Chung Hi đã rời đi, bèn tháo xuống mũ và khẩu trang xuống.

 

"Bà làm gì mà ăn mặc kiểu này vậy?" Ôn Nguyễn Nhi tỏ vẻ ghét bỏ, mắt thấy Bạc Lương Thần sắp đi xa, cô ta lập tức muốn hất Trang Uyển Như ra: "Bây giờ tôi còn bận nhiều chuyện lắm, bà tránh xa một chút."

 

"Không phải, Nguyễn Nhi, con về nhà với dì trước đi, trong nhà xảy ra chuyện rồi." Trang Uyển Như xích lại gần tai cô ta, thì thầm mấy câu.

 

"Cái gì? Sao cha tôi lại có liên quan đế vụ tai nạn xe cộ của Vũ Sâm được!" Đôi mắt xinh đẹp của Ôn Nguyễn Nhi trừng một cái.

 

Cô ta có ngu cũng biết phải bảo vệ thân phận thiên kim nhà họ Ôn, nếu không, chẳng phải hôn lễ giữa cô ta và Bạc Lương Thần sẽ coi như bỏ sao?

 

"Về nhà, lập tức trở về nhà."

Advertisement
';
Advertisement