Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Bạc Lương Thần - Chung Hi (full)

 Chung Hi thoáng sửng sốt, sau đó nói ngay: "Tôi không quen biết bọn họ."  

 

"Ok, tôi hiểu rồi."  

 

Xe tăng tốc trong vài giây, tạm thời rẽ phải chạy vào hầm để xe của trung tâm thương mại nào đó.  

 

Chung Hi siết chặt ngón tay, trong lòng thầm tính toán gì đó.  

 

"Chung tiểu thư, cô hãy chuẩn bị một chút, năm phút sau xuống xe. Tôi sẽ sắp xếp một chiếc xe khác đưa cô đến hội trường hôn lễ." Trợ lý Mẫn ấn vào nút gọi trên tai nghe Bluetooth, sau đó nói với Chung Hi.  

 

"Khoan đã!"  

 

Chung Hi lên tiếng gọi đối phương: "Đây là chuyện của tôi, tôi có thể tự giải quyết được không?"  

 

Trợ lý Mẫn do dự chốc lát: "Nhưng cô đã đồng ý với Bạc Tổng là sẽ tới tham dự hôn lễ."  

 

"Anh yên tâm, tôi chờ ngày này lâu lắm rồi, đương nhiên sẽ đến cổ vũ." Chung Hi chỉ khúc rẽ phía trước: "Anh cho tôi xuống chỗ kia là được."  

 

"Thôi được." Trợ lý Mẫn từ từ dừng xe theo yêu cầu của cô.  

 

Chung Hi mới xuống xe chưa được bao lâu, nhóm người bám đuôi phía sau đã theo tới. Bọn chúng không lái xe, mà bốn năm người đàn ông đi bộ đến, trong tay thấp thoáng có vũ khí sáng choang.  

 

Trợ lý Mẫn điều chỉnh tai nghe Bluetooth: "Mọi người chuẩn bị sẵn sàng, Bạc Tổng không muốn cô ấy xảy ra chuyện."  

 

"Rõ, thưa trợ lý Mẫn."  

 

Nhóm vệ sĩ bí mật đi theo bọn họ đáp lời.  

 

Theo lời của Bạc Lương Thần thì tất cả người nhà họ Chung nhất định phải bại trong tay anh, và Chung Hi cũng không thể ngoại lệ.  

 

Trợ lý Mẫn xem giờ trên đồng hồ đeo tay, cân nhắc thời cơ tốt nhất để ra tay giúp Chung Hi.  

 

Mười phút sau, mấy người đàn ông lên xe rời đi, Chung Hi ló người từ phía sau cây cột ra vẫy tay với trợ lý Mẫn.  

 

Khi cô lên xe, trên mặt và trên người đều không có vết thương.  

 

Trước ánh mắt nghi ngờ của trợ lý Mẫn, Chung Hi mỉm cười nhắc nhở: "Sắp không kịp đến hôn lễ rồi."  

 

"À, đúng vậy..." Trợ lý Mẫn giẫm chân ga, nhưng vẫn nhìn Chung Hi qua gương chiếu hậu.  

 

Đương nhiên là Chung Hi cũng chú ý tới ánh mắt của đối phương. Cô chậm rãi nhắm mắt lại, nói khẽ: "Đừng tò mò nữa, tò mò hại chết mèo đấy."  

 

Trợ lý Mẫn lập tức dời mắt, tập trung lái xe.  

 

Chung Hi lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Trang Uyển Như: "Dì à, mấy ngày nay dì mãi chẳng liên lạc với tôi, có phải dì đang bận không? Hôm nay tôi sẽ đến tham dự hôn lễ của Bạc Lương Thần và Ôn Nguyễn Nhi. Dì cũng tới đúng không? Vậy thì đến lúc đó chúng ta gặp nhau nha!"  

 

Cô ấn gửi.  

 

Giờ đây tình hình đã thay đổi.  

 

Trong phòng trang điểm ở khách sạn, Ôn Nguyễn Nhi mặc chiếc váy cưới vừa dày vừa nặng, cứ cảm thấy mí mắt giật không ngừng. Cô ta đuổi hết mọi người ra ngoài, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Trang Uyển Như.  

 

Trang Uyển Như vừa mới đọc tin nhắn Chung Hi gửi đến, đang do dự có nên trả lời không thì Ôn Nguyễn Nhi gọi điện đến.  

 

Bà ta chỉnh lại giọng điệu: "Nguyễn Nhi trang điểm xong chưa? Có chuyện gì vậy con?"  

 

"Tôi vẫn cảm thấy không yên lòng. Những người kia xong việc chưa?" Ôn Nguyễn Nhi bấm móng tay, cắn môi suýt bật máu.  

 

Trang Uyển Như cũng rất buồn bực vì đám người kia bám theo Chung Hi mấy ngày rồi, thế mà đến giờ vẫn chưa tìm được cơ hội ra tay.  

 

Hơn nữa, từ tin nhắn lúc nãy Chung Hi gửi tới có thể thấy hiện giờ đối phương vẫn ổn.  

 

"Bà nói gì đi chứ!" Ôn Nguyễn Nhi sốt ruột.  

 

Bên kia, Trang Uyển Như nhìn Ôn Quốc Huy đang chào hỏi khách khứa, sau đó nói thật khẽ: "Nguyễn Nhi cứ yên tâm, dì đã xử lý ổn thỏa, con cứ yên tâm làm cô dâu. Hôm nay con nhất định phải gả cho Bạc Lương Thần."  

 

Bà ta trấn an Ôn Nguyễn Nhi vài câu rồi cúp máy, vội vàng đi ra cửa sau khách sạn.  

Advertisement
';
Advertisement