Nhưng Lục Bắc thì khác.
“Đồ ăn nguội rồi, ăn trước đi.” Chung Hi nặn ra một câu như vậy rồi cúi đầu xúc cơm.
Cô bây giờ tự mình còn không lo được cho bản thân mình, huống chi loại chuyện này, chỉ có thể tự mình cứu mình.
Hoặc là thỏa hiệp, hoặc là liều mạng đi một con đường, bất kể là loại nào, cô cũng tự hỏi liệu mình có năng lực giúp anh ta.
“Chung Hi, em...”
“Em đi trả tiền.” Chung Hi cười hì hì lấy tấm thẻ kia ra: “Yên tâm, ngồi im đấy đi!”
Bữa ăn này, nhiều nhất cũng chỉ có 100 ngàn.
Lục Bắc muốn nói ra thỉnh cầu nhưng lại bị anh ta nuốt ngược trở lại.
Bây giờ cô mới có được dáng vẻ tươi cười, làm sao anh ta nhẫn tâm kéo cô đi bận bịu giúp mình, cho dù, trong lòng anh ta khao khát sẽ như vậy.
Sau khi ăn tối, đoàn xe lại gọi điện thoại tới.
Lục Bắc gãi gãi đầu mệt mỏi, không muốn đi.
Thấy anh ta không hào hứng lắm, Chung Hi cân nhắc hôm nay mình cũng xin nghỉ, không có việc gì làm, thoải mái dứt khoát nói: “Để em đi cùng anh đi, đúng lúc cũng lâu chưa gặp bọn họ, em sẽ mua chút đồ uống đưa qua.”
“Vậy thì tốt.”
Cuối cùng Lục Bắc cũng có chút tươi cười.
Đến đoàn xe, tất cả mọi người đều đang rất mệt mỏi.
“Có chuyện gì vậy? Vất vả lắm em mới xin nghỉ phép để đến thăm mọi người, mọi ngươi không vui sao?” Chung Hi một thân áo váy vô cùng bắt mắt, lúc xuất hiện nở nụ cười đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
“Chung Hi!”
“Trời ơi, hôm nay em rất khác đấy.”
“Tôi bảo gọi Lục Bắc thế nào cũng không nghe, hóa ra là có hẹn với người đẹp nha!”
Bọn họ cũng không biết, Chung Hi được Lục Bắc tìm được từ hôn lễ của Bạc Lương Thần.
“Nào nào, mỗi người một chai, ai cũng sẽ có phần.” Chung Hi hào phóng chào hỏi.
Cô vừa hoàn hồn, lập tức nhìn thấy Lục Bắc bị TOM dẫn vào bên trong.
“Sao mà bí ẩn thế, ơ, không thấy anh Tôn nhỉ?” Chung Hi vặn nắp chai, thuận miệng hỏi.
“Haiz, đừng nói nữa, gần đây đoàn xe phát triển không tốt, trong nhà Lục Bắc lại luôn có việc thúc giục anh ấy trở về, anh ấy không có tâm tư luyện xe, đoàn xe cũng không nhận được quảng cáo, kinh phí đã nghèo rớt mồng tơi rồi.”
Nghe bọn họ lải nhải lẩm bẩm liên tục, Chung Hi đồng cảm cau mày.
Trong công việc này, không có đủ kinh phí là không thể tiến lâu dài.
“Hắc Mã từ lúc tham gia thi đấu đến bây giờ vẫn rất nổi tiếng, nhưng trong khoảng thời gian gần đây không biết chuyện gì xảy ra, Lục Bắc không hề nhập tâm, trong nhà cậu ấy lại thúc giục phải kết hôn gấp gáp, mỗi ngày cậu ấy vì hẹn hò với cô gái cành vàng lá ngọc kia sắp sầu đến bạc cả đầu rồi.”
“Hơn nữa gần đây tập đoàn Lục thị cũng rút đi đầu tư vào đoàn xe...”
Thì ra, đây chính là chuyện Lục Bắc vừa rồi muốn nói lại thôi.
Chung Hi bất an nhíu mày, chẳng lẽ Lục Bắc cũng giống như những tay đua đã nghỉ hưu kia, cuối cùng chỉ vì các loại áp lực ngày một lớn lên, buộc phải bỏ đi giấc mơ mình yêu thích?
Cô không muốn nhìn thấy Lục Bắc như vậy.