Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Bạc Lương Thần - Chung Hi (full)

Bạc Lương Thần không có phản ứng gì.

 

Sau khi trợ lý Mẫn đặt tài liệu xuống, do dự một lát, xin chỉ thị: "Hạng mục này gần giống với hạng mục của tập đoàn Lục thị, nhưng về giá tiền, bọn họ hi vọng chúng ta có thể cân nhắc lại một chút. Còn đưa một thiệp mời tới, nghe nói là tiệc sinh nhật của Lục Đổng phu nhân."

 

Bạc Lương Thần không thèm nhìn: "Không đi."

 

Anh chưa từng tham gia loại tiệc vô nghĩa này.

 

"Đã hiểu, Bạc Tổng, tôi sẽ trả lời bọn họ." Trợ lý Mẫn yên lặng rời khỏi văn phòng.

 

Người đàn ông giật cúc trên cổ áo, ngả người ra sau ghế ngồi, trong đầu hiện lên khuôn mặt trắng nõn, thanh lệ.

 

Nếu như Chung Hi động vào nhà họ Ôn là bởi vì Trang Uyển Như.

 

Vậy bước kế tiếp của cô sẽ chuyển mục tiêu sang tập đoàn Chung thị sao?

 

Ngón tay người đàn ông gõ nhẹ lên mặt bàn, cầm lấy điện thoại bàn riêng, bấm gọi số điện thoại nội bộ: "Không cần điều tra chuyện tai nạn xe cộ của Vũ Sâm nữa, tiêu hủy toàn bộ kết quả."

 

Ngoài anh ra, không cần phải có thêm người biết chân tướng sự việc.

 

"Vâng, Bạc Tổng."

 

Anh che dấu chuyện này chỉ vì không muốn phá hư quan hệ với nhà họ Vũ, Vũ Tiểu Thiếu dễ dàng xúc động, nếu anh ta biết Vũ Sâm xảy ra chuyện là do Chung Hi, chắc chắn sẽ làm loạn long trời lở đất.

 

Anh nhíu lại mày lại, anh chỉ lười phải đưa ra mấy lời giải thích dư thừa.

 

...

 

Chung Hi vừa về nhà đã nhận được điện thoại của Tôn Lưu.

 

"Chung Hi, nếu như cô không bận thì có thể đến đội xe một lát không? Lục Bắc đã nhốt mình một ngày một đêm, bọn tôi ai gõ cửa anh ta cũng đều không ra." Tôn Lưu thở dài: "Bây giờ thật sự chỉ có thể dựa vào cô."

 

Chung Hi gãi đầu một cái, đang muốn mở miệng, bên kia chợt truyền đến một tiếng: "Là chị Chung Hi sao? Để em nói chuyện với chị ấy đi."

 

Sau đó, giọng nói của Từ Á vang lên.

 

"Chị Chung Hi, anh Lục Bắc đã không ăn gì hơn một ngày rồi, em cầu xin chị, chị tới để khuyên anh ấy được không?"

 

Chung Hi thẳng thừng cúp máy, sau đó mở cửa đi ra ngoài.

 

Từ Á nức nở, tủi thân nói: "Có lẽ vì em phá hỏng nên chị Chung Hi mới cúp điện thoại."

 

"Không phải chứ?" Tôn Lưu chợt nhận ra điều gì đó, bỗng nhiên vỗ ót một cái: "Xem mắt nhìn của tôi này, thật sự là..."

 

Thành viên xung quanh đội xe nhao nhao lắc đầu.

 

Nửa giờ sau, Chung Hi mang theo hai phần mì trộn tương chiên đến, đi vào ký túc xá mà đội xe thuê:"Mọi người đi ra ngoài hết đi, để tôi thử xem."

 

Từ Á thấy cô tới thật, vẻ mặt cô ta không thể gượng cười nổi.

 

"Chị Chung Hi, vừa nãy chị cúp điện thoại của em, làm em còn tưởng rằng chị không tới chứ."

 

Chung Hi không thèm để ý cô ta, không nói một lời.

 

"Để em giúp chị." Từ Á chủ động tiến lên hỗ trợ.

 

Tôn Lưu liếc một cai, lập tức có người đến cản Từ Á.

 

"Từ tiểu thư, dưới lầu có quán cà phê, để bọn tôi mời cô uống ly cà phê."

 

Mấy người bọn họ đều là những chàng trai trẻ tuổi anh tuấn, chặn lại trước mặt Từ Á, cô ta không thể lay chuyển được, đành bị kéo ra ngoài.

 

Cửa đóng lại, Chung Hi cảm thấy toàn bộ thế giới yên tĩnh hẳn đi.

 

Cô đi vào giữa phòng, kêu to: "Có mì có bia, một mình em ăn không hết, nói còn không ra hơi đây này, ra giúp đỡ chút đi."

 

Sau đó, cô không nhiều lời, tự mình ngồi xuống cạnh khay trà, mở ti vi, tự mình ăn.

 

Đợi khi cô ăn được một nửa, cánh cửa kia mở ra.

 

Lục Bắc lười biếng tựa ở cửa, đáy mắt không có dù chỉ một chút tia sáng, đói bụng hơn một ngày, anh ta thật sự rất đói bụng.

Advertisement
';
Advertisement