Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Bạc Lương Thần - Chung Hi (full)

Vì thế đã có rất nhiều lời ra tiếng vào từ phía mọi người.

 

“Tôi cho rằng Chung Hi hợp với Bạc tổng hơn. Còn Ôn Nguyễn Nhi đó y chang một cái bình hoa di động. Mặt mũi hay dáng người cô ta đều thua xa Chung Hi, về khí chất thì cô ta lại càng không có cửa so sánh.”

 

“Ôi, nếu nhà họ Chung không sụp đổ, thì hai người bọn họ đã là một cặp đôi huyền thoại rồi.”

 

“Tại sao khi nãy Ôn Nguyễn Nhi lại vô cớ nhắc tới nhà họ Chung, chắc hẳn trong lòng cô ta rõ hơn ai hết. Cô ta biết mình không thể so với Chung Hi, nên cô ta mới giở trò quỷ đó. Tôi thực sự không hiểu sao Bạc tổng lại nhìn trúng cô ta.”

 

“Người ta biết làm nũng ấy mà…”

 

Mọi người bất lực nhìn Ôn Nguyễn Nhi ưỡn ẹo trong vòng tay của Bạc Lương Thần.

 

“Lương Thần, em thật sự không có ý đó, anh đừng nghe cô ta nói.”

 

Lúc này, Bạc Lương Thần lạnh lùng liếc mắt qua, ánh mắt anh sâu hun hút.

 

Ánh mắt đó khiến Ôn Nguyễn Nhi hờn dỗi cắn chặt khóe môi, cô ta không dám lên tiếng nữa.

 

Chung Hi cười khẩy và quay sang nhìn Trần tổng, người vừa bàn chuyện làm ăn với Bạc Lương Thần, với thái độ đúng mực, “Nếu hai người đang thảo luận về những khía cạnh hợp tác khác, thì có thể tôi không đủ tư cách lên tiếng, nhưng nếu là vài chiếc tàu chở hàng đang neo đậu ở bến phà, thì vừa hay tôi có một chút thông tin đây.”

 

Trước đây cô đã từng gọi một điện thoại nặc danh cho tập đoàn Bạc thị, tự xưng là phóng viên muốn phỏng vấn Bạc Lương Thần, nhưng tất nhiên cô đã bị từ chối.

 

Nhưng cô đã không từ thủ đoạn để bám víu, cuối cùng cô đã lần theo manh mối và tìm ra đường dây này.

 

Đó là lô hàng do Tiêu Nghị, phó tổng tập đoàn Bạc thị nhập từ nước ngoài, không có vấn đề gì về nguồn hàng hay kênh, nhưng hàng thì có vấn đề.

 

Bạc Lương Thần có lẽ vẫn chưa biết về điều này.

 

Nếu không, anh sẽ không bao giờ đưa chuyện này ra ánh sáng.

 

Chung Hi mỉm cười, “Bạc tổng không đích thân xử lý lô hàng đó, nên chắc anh không biết rằng các linh kiện trong đó đã hết hạn sử dụng từ lâu rồi, hơn nữa chúng còn là loại K bị cấm sử dụng theo lệnh nội bộ."

 

“Cái gì?” Trần tổng giật mình, “Bạc tổng, những gì cô ta nói có phải là sự thật không?”

 

Cách đây không lâu, khu vực Vân Thành mới ban hành lệnh cấm đối với vấn đề này, nếu Bạc Lương Thần biết rõ những món hàng đó có vấn đề, liệu anh có còn gióng trống khua chiêng kêu gọi hợp tác, đây chẳng phải là anh tự hại mình sao?

 

Đỉnh lông mày của Bạc Lương Thần cụp xuống, ánh mắt lờ mờ thoáng qua một cơn ớn lạnh.

 

Trước mặt Trần tổng và mọi người, anh chỉ có thể thanh minh ngay lập tức: “Tất nhiên không phải vậy, Bạc thị chúng tôi không bao giờ làm ăn kiểu chỉ mua bán một lần rồi thôi.”

 

Chiêu bài của tập đoàn Bạc thị đã bày ra ở đó, Trần tổng vẫn có chút do dự ở trong lòng, nhưng nhìn Bạc Lương Thần, anh ta ho nhẹ một tiếng, “Bạc tổng, tôi vào nhà vệ sinh một lát.”

 

Đây được xem là cách từ chối lịch sự nhất.

 

Bạc Lương Thần chỉ có thể giương mắt nhìn anh ta rời đi, và một giây tiếp theo, anh dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn Chung Hi.

 

“Nước cờ của Chung tiểu thư thật khiến người ta bất ngờ.”

 

“Cảm ơn Bạc tổng đã khen. Con người tôi không có ưu điểm gì cả, tôi chỉ thích nói sự thật, và không quen nhìn người khác bị lừa.” Cô tươi cười, thái độ không quá kiêu ngạo, nhưng có thể thấy rõ rằng cô đang rất vui mừng.

 

Nhìn thấy sắc mặt của Bạc Lương Thần tối sầm lại, cô rất vui.

 

Ở phía xa, Lục Bắc thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn thấy Bạc Lương Thần và Chung Hi vẫn còn đang nói chuyện với nhau, anh ta không nhịn được mà hất Từ Á ra rồi nhanh chân bước tới.

 

“Chung Hi, anh tìm em cả buổi trời.” Anh ta trực tiếp nắm lấy cổ tay cô, “Anh đưa em dạo một vòng nhé.”

 

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

 

Chung Hi cảm thấy ăn chưa đủ no nên cô do dự.

 

Vào khoảnh khắc đó, Bạc Lương Thần nheo mắt lại.

Advertisement
';
Advertisement