Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Bạc Lương Thần - Chung Hi (full)

“Đừng tự cho là đúng, ly hôn với anh, là quyết định chính xác nhất trong cuộc đời tôi.” Chung Hi xoay người lại, ánh mắt lạnh như băng, nhìn khuôn mặt quen thuộc rõ ràng ngay trước mắt này.

 

Trong nháy mắt đó, trong đầu cô toát ra một ý nghĩ.

 

Cô muốn tìm một nam nhân mạnh mẽ hơn Bạc Lương Thần gấp trăm lần!

 

Bất kể là gia thế, bối cảnh, đều phải tốt hơn người đàn ông lãnh huyết này.

 

Lục Bắc?

 

Chung Hi do dự vài giây.

 

“Và sau đó? Mang theo danh hiệu vợ cũ của tôi, bị toàn bộ những người trong thành phố Vân này đem ra làm đề tái bán tán sau khi cơm nước xong xuôi.” Bạc Lương Thần chợt đi về phía trước nửa bước, tới gần Chung Hi: “Nếu tôi là cô, tôi sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.”

 

Anh chăm chú nhìn đôi môi đỏ mọng của cô, đáy mắt bắt đầu xuất hiện vài phần cảm xúc phức tạp.

 

“A, nếu là người không biết chuyện, còn tưởng rằng anh đang quan tâm đến tôi đấy.” Chung Hi lạnh lùng cười, mở đầu cách xa ra: “Anh yên tâm, tôi sẽ khiến cho anh trở nên còn thảm hại hơn tôi.”

 

Trong mắt Chung Hi, Bạc Lương Thần “có lòng tốt” cảnh cáo cô như vậy, chính là muốn khiến cô rời xa vòng tròn thượng lưu thành phố Vân này.

 

Vậy thì cô càng không thể.

 

Cô muốn chồng cũ Chung Hy trở thành cái tên không thể gỡ ra khỏi người anh ta.

 

Đây là tamlinh247.org, vui lòng đọc ở app tamlinh247 để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất

 

Xa xa, một màn hai người nói chuyện này rơi vào trong mắt một vị khách mời nào đó, sau đó nhanh chóng truyền ra khắp đại sảnh.

 

Ôn Nguyễn Nhi xách làn váy đuổi theo, tận mắt chứng kiến bọn họ đứng ở bên ngoài.

 

Lúc này tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

 

“Lục phu nhân, sao bà có thể để loại người này tùy ý ra vào nhà bà như vậy chứ? Đúng thật là quá mất mặt.”

 

Hàn Chỉ Mân nhìn ra ngoài, không thèm để bụng.

 

Chỉ cần Chung Hi không dây dưa cùng con trai bà ta, ba ta sẽ không thèm để ý tới.

 

Nhưng một giây sau, bà ta liền nhìn thấy Lục Bắc cầm ô chạy ra ngoài...

 

Hàn Chỉ Mân đứng bật lên một cái, móng tay bấm vào mép cửa sổ: “Tiện nhân kia!”

 

Chung Hi cũng không nghĩ tới Lục Bắc lại đuổi theo, cô theo bản năng nhìn phương hướng nhà họ Lục.

 

“Ngồi xe của anh đi.”

 

Lục Bắc nhét ô vào tay cô, trên mặt tràn đầy áy náy: “Nếu không phải anh muốn em đến, em cũng sẽ không bị người ta nói như vậy, đều là lỗi của anh.”

 

Anh ta rõ ràng yêu thương cô hơn bất cứ người nào.

 

Lại khiến cho cô chịu ủy khuất như vậy, Lục Bắc ngẫm lại liền hối hận.

 

Chung Hi vốn định nói mình không sao cả, nhưng bên cạnh còn có một bóng dáng khác, cô đành phải nhận lấy ô trước: “Được, đi trước đi.”

 

Bạc Lương Thần bị bỏ qua một bên, ánh mắt từng chút từng chút một trầm xuống, vẫn luôn nhìn Chung Hi lên xe Lục Bắc.

 

Khuôn mặt lạnh lẽo của anh lộ ra vài phần ý cười khinh thường.

 

Ôn Nguyễn Nhi đuổi theo, nũng nịu nói: “Bữa tiệc còn chưa kết thúc, anh ở chỗ này làm gì a, chúng ta đi vào đi!”

 

Bạc Lương Thần thoáng thấy cô ta muốn kéo cổ tay mình, động tác thu tay lại một chút.

 

Ôn Nguyễn Nhi nhíu mày: “Lương Thần?”

 

“Công ty còn có việc, anh đi trước.” Anh đã nói chuyện với Trần tổng, hiện tại quan trọng hơn không phải là trở về đối phó với những người đó, mà là trở về công ty điều tra kỹ chuyện lô hàng kia.

 

Ôn Nguyễn Nhi trừng to hai mắt.

 

“Nhưng mà... Anh định bỏ em ở lại một mình sao?”

 

“Anh sẽ sai tài xế đến đón em.” Vừa rồi anh đã xem một hồi lâu, Ôn Nguyễn Nhi rất thích được người khác nịnh nọt khen ngợi, ở trong lòng rất vui mừng.

 

Anh nói như thế, đẩy tay Ôn Nguyễn nhi ra.

Advertisement
';
Advertisement