Vài phút sau, Ôn Nguyễn Nhi đành phải nén giận, miễn cưỡng mỉm cười trở lại bừa tiệc nhà họ Lục.

 

Rõ ràng là hai người cùng đi, hiện tại chỉ còn lại có một mình cô ta.

 

Ôn Nguyễn Nhi nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không thích hợp.

 

Vạn nhất, Bạc Lương Thần là đi tìm Chung Hi thì sao?

 

Đôi mắt cô ta đảo quanh, trực tiếp đi tìm Hàn Chỉ Mân, kéo bà ta đến một góc không có người: “Lục phu nhân, tôi nghĩ hôm nay bà cũng nhìn thấy, Lục thiếu gia đã sớm bị Chung Hi mê hoặc, nếu bà không nghĩ ra biện pháp, chỉ sợ, con trai sau này sẽ không còn nghe lời bà nữa.”

 

“Cô có ý gì?” Hàn Chỉ Mân không quá vui vẻ, mặc cho ai bị người không quen nói thẳng ra những lời này, khẳng định cũng không cười nổi.

 

“Tôi muốn liên thủ với bà, khiến cho Chung Hi biến mất khỏi thành phố Vân này!”

 

Cô ta có ý tứ này, Hàn Chỉ Mân đương nhiên cũng có.

 

Nhưng với thân phận và địa vị là Lục phu nhân, Hàn Chỉ Mân lúc này cũng không nể mặt: “Tuy rằng tôi không đồng ý chuyện của hai người bọn họ, nhưng tôi sẽ không làm cái loại hành động không lên được mặt bàn này, cô tìm nhầm người rồi.”

 

Ôn Nguyễn Nhi sắc mặt cứng đờ, vội vàng thay đổi cách nói: “Vậy cũng nên cho cô ta một chút giáo huấn chứ? Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn cô ta chân đạp hai thuyền, cô ta bám lấy Lục thiếu không chịu buông, thì đến bao giờ các người mới có thể ôm cháu trai đây?”

 

“Hơn nữa, hai người bọn họ vẫn dây dưa không rõ, bên phía nhà họ Từ cũng sẽ không chờ mãi đâu!”

 

Hàn Chỉ Mân nhướng mày: “Nơi này không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, cô đi theo tôi.”

 

Ôn Nguyễn Nhi trong lòng vui vẻ, Chung Hi, dám quyến rũ người đàn ông của tôi, xem tôi đùa chết cô như thế nào.

 

......

 

Bên này Chung Hi vừa được Lục Bắc đưa đến dưới lầu, chỉ thấy phía trước có hàng xóm đang đánh nhau.

 

Hơn nữa an ninh gần đó rất tệ, thường xuyên xảy ra trộm cắp.

 

Lục Bắc vặn vô lăng: “Anh giúp em…”

 

“Không cần, em lên trước đây.” Chung Hi cười cong khóe môi, tiếp đó liền không quay đầu lại đi vào tiểu khu.

 

Cô không muốn để mình ở lại thêm một giây nào nữa, chỉ sợ sẽ đem loại cảm xúc phiền não ngột ngạt này phát tiết ra trước mặt Lục Bắc, cô bị người ta bàn tán, bị người ta phỉ báng, đều không liên quan gì đến anh.

 

Cạch.

 

Chung Hi đóng cửa lại, nhìn căn phòng nhỏ yên tĩnh, cánh môi từng chút từng chút mím chặt.

 

Cô không buồn, chỉ là có chút bất lực.

 

Nhưng nghĩ lại, mặc dù không có những trở ngại này, cô cũng sẽ không tiếp nhận sự theo đuổi của Lục Bắc.

 

Chung Hi nhìn đồng hồ, lấy điện thoại di động ra bắt đầu lướt tin tức, chờ xem kịch hay.

 

Mười lăm phút, không có động tĩnh.

 

Ba mươi phút sau, tập đoàn Bạc thị phát hành tuyên bố khẩn cấp, xử lý hai lô hàng tồn kho của kho bến tàu, tất cả đều bị tiêu hủy tại chỗ.

 

Chung Hi nhìn từng tấm hình trên tin tức tức thời, đôi mắt vui vẻ cong lên.

 

Cô hiểu quá rõ tính tình Bạc Lương Thần, công ty xảy ra sơ suất lớn như vậy, anh nhất định sẽ Khí xa bảo suất*.

 

*弃车保帅 (Khí xa bảo suất): Trong cờ tướng nghĩa là bỏ xe để bảo vệ tướng, hi sinh cái nhỏ bảo vệ cái lớn.*

 

Hơn nữa, còn có thể ở bên trong Bạc thị tiến hành vung đao to búa lớn chỉnh đốn.

 

Điều này chắc chắn sẽ chạm vào lợi ích của một số người.

 

Chung Hi đứng dậy đẩy cửa phòng ngủ nhỏ ra, bên trong có một bức tường toàn là ảnh chụp, tất cả đều là người và chuyện liên quan đến Bạc Lương Thần, cô đi đến bên tường, cầm bút đánh một dấu X màu đỏ lên trên bến tàu.

 

Sau đó đi đến một bức ảnh khác, vẽ một đường kết nối.

 

Đó là Phó tổng Tiêu Nghị của tập đoàn Bạc thị, hợp tác với Bạc Lương Thần, đánh hạ người của Bạc thị.

Advertisement
';
Advertisement