Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Bạc Lương Thần - Chung Hi (full)

Cô còn chưa dứt lời đã bị anh ta kéo người vào trong lồng ngực.

 

Trên người anh ta có mùi rượu thoang thoảng, hơn nữa còn mặc bộ âu phục màu xám, khuôn mặt đẹp trai tỏa nắng thường ngày kia đã tràn ngập vẻ lo lắng vô cùng.

 

Chung Hi chưa từng thấy dáng vẻ này của Lục Bắc.

 

"Anh buông tay trước đã." Vết thương của Chung Hi bị anh ta đè trúng, cắn răng vỗ lưng Lục Bắc.

 

Không phải bọn họ chưa từng ôm ấp, nhưng đó cũng chỉ là màn thăm hỏi ân cần lễ phép của bạn bè. Nhưng lần này, Chung Hi chỉ muốn nhanh chóng đẩy anh ta ra.

 

Cô không có tình cảm nam nữ đối với Lục Bắc.

 

"Chung Hi, anh say rồi, sau khi say, nếu như... Nếu như anh có làm gì, thì em có thể tha thứ cho anh không?" Anh ta tựa đầu vào hõm cổ của cô, trong giọng nói lộ vẻ mỏi mệt vô cùng.

 

Chung Hi nhíu mày: "Uống say thì về nhà tỉnh rượu."

 

Một giây sau, cô dùng sức đẩy anh ta ra, Lục Bắc hơi mất thăng bằng, ngã vào bức tường phía sau, bịch một tiếng.

 

Nhịp thở của anh ta hơi dồn dập, nhất là khi nhìn thấy bây giờ Chung Hi đang mặc áo ba lỗ, thêm cả vừa nãy sau khi không kìm lòng được mà ôm cô, hơi men trong đầu đang không ngừng thúc giục anh ta.

 

"Chung Hi, anh..."

 

Lục Bắc muốn kể hết mọi chuyện xảy ra ở trong phòng rượu vào đêm nay cho cô.

 

Ngày mai, bên nhà họ Từ kia có lẽ sẽ truyền tin ra, anh ta hi vọng Chung Hi hiểu rõ, lòng anh ta chưa từng thay đổi, đồng ý đính hôn với Từ Á chỉ bởi do sức ép trong nhà.

 

Vì bảo vệ đội xe.

 

Lục Bắc hít sâu một hơi, nhưng vừa mới mở lời, tròng mắt của anh ta đặt lên trên vết thương ở cánh tay của Chung Hi.

 

"Làm sao thế này!" Anh ta vội vàng, quên sạch sành sanh tất cả mọi chuyện vừa định kể.

 

"Không sao, bị lúc khiêng đồ thôi." Chung Hi dính lại băng gạc một chút thêm một lần nữa, sau đó nhìn về phía Lục Bắc: "Vừa nãy anh muốn nói gì?"

 

Cô vừa nói, vừa rót chén nước cho Lục Bắc.

 

Lục Bắc bóp ấn đường, lắc đầu: "Không sao."

 

Anh ta không mở miệng được, can đảm muốn giải thích lúc nãy đã nhanh chóng biến mất không còn tăm hơi, anh ta hiểu rõ Chung Hi mệt mỏi trong người thế nào.

 

Anh ta không nên cho tạo thêm áp lực cho cô, có lẽ, cô cũng không quan tâm chuyện anh ta và nhà họ Từ.

 

Dù sao, qua ít ngày cũng sẽ giải quyết.

 

Lục Bắc nghĩ như vậy, trên mặt lại nở nụ cười cà lơ phất phơ thêm một lần nữa: "Đêm nay anh không có cách nào để về nhà, không thể lái xe về trong lúc say được, có thể ở nhờ chỗ em một đêm được không?"

 

Chung Hi nhìn anh ta cắn răng nói: "Anh không thể lái xe, vậy sao anh tới đây được?"

 

"Anh... tìm tài xế riêng."

 

"Vậy anh cũng tìm tài xế riêng chở về đi." Chung Hi quay người đi vào trong phòng ngủ.

 

Lục Bắc cười nằm ở trên ghế sa lon: "Muộn quá rồi, tài xế riêng tan làm hết rồi."

 

Bộp.

 

Một chiếc chăn đập lên đầu Lục Bắc.

 

"Ngày mai năm giờ em đã phải đi ra ngoài, nếu anh dám ngủ ngáy thì anh xác định." Chung Hi nói vọng ra từ trong phòng rồi đi rửa mặt.

 

Đến lúc cô dọn dẹp xong xuôi đi ra, trong phòng khách đã không còn tiếng động.

 

Chung Hi ngáp một cái, lập tức nằm xuống ngủ.

 

Người đàn ông trên ghế sô pha vẫn luôn mở to mắt, anh ta cười cay đắng một tiếng, không biết nên vui mừng hay nên thất vọng. Cô thật sự quá tin tưởng anh ta, tin tưởng đến mức căn bản không xem anh ta là đàn ông.

 

Mà lúc này, nhìn đèn trên lầu đã tắt, Bạc Lương Thần ngồi trong ghế xe, mặt mày u ám.

Advertisement
';
Advertisement