Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Bạc Lương Thần - Chung Hi (full)

Đồng thời, Chung Hi còn nhận được mấy tấm ảnh, đó là một phần tài liệu đấu giá mà tối qua Tần Tuyết chụp trộm khi vào phòng làm việc của Ôn Quốc Huy.

 

Mấy công ty cùng đấu giá một mảnh đất ở phía tây Vân Thành.

 

Trùng hợp là tập đoàn Bạc thị cũng muốn tiến quân vào thị trường bất động sản.

 

Chung Hi nhìn những tấm ảnh kia, khóe môi cong cong. Cô lại gửi tin nhắn cho Tần Tuyết, sau đó đặt điện thoại xuống rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

"Mùa đông sắp đến rồi."

 

Mùa đông của tập đoàn Bạc thị cũng sắp tới rồi.

 

Bạc Lương Thần dẫn theo trợ lý Mẫn đi trong hành lang cao ốc, đám nhân viên đi qua đều nhìn anh bằng ánh mắt không giống ngày thường.

 

Mặc dù vẫn cung kính, nhưng Bạc Lương Thần có thể cảm nhận được trong mắt bọn họ còn xen những cảm xúc khác.

 

"Bạc Tổng, tôi đã xử lý tất cả những phóng viên viết bài tinh tinh." Trợ lý Mẫn báo cáo đúng sự thật.

 

Từ lúc rạng sáng bắt đầu có một số tài khoản ẩn danh đăng những nội dung liên quan đến cuộc sống riêng tư của Bạc Lương Thần, đa số đều nói rằng anh và Chung Hi nối lại tình xưa, bỏ mặc người vợ hiện tại đang bụng mang dạ chửa.

 

Bạc Lương Thần hoàn toàn biến thành một gã đàn ông tệ bạc mất hết hình tượng.

 

Mặc dù trợ lý Mẫn chỉ cần gọi mấy cuộc điện thoại là có thể khiến cho đám phóng viên truyền thông im miệng, bóp chết chuyện này từ trong trứng.

 

Nhưng anh ta không thể bịt tai các đối tác.

 

Ít nhiều gì bọn họ cũng nghe thấy mấy lời đồn đãi, tuy không nhất định là sự thật nhưng bọn họ sẽ không tìm hiểu thực hư.

 

Vì vậy, chỉ trong vòng một đêm ngắn ngủi, danh dự của tập đoàn Bạc thị bị tổn hại nghiêm trọng.

 

Nhân viên đi ngang qua đều cực kỳ tò mò rốt cuộc người Bạc Lương Thần thích là ai? Hay là anh muốn cả hai!

 

"Tôi đã cho người giải thích với phía đối tác." Trợ lý Mẫn đè thấp giọng nói.

 

Từ kinh nghiệm nhậm chức nhiều năm, anh ta nhận thấy hiện tại Bạc Lương Thần đang đứng ở lằn ranh nổi giận. Không chỉ mặt mày âm u đáng sợ, ngay cả ánh mắt cũng khiến người ta không dám nhìn thẳng.

 

Cửa thang máy từ từ đóng lại, nắm đấm tay phải của Bạc Lương Thần lại kêu răng rắc.

 

"Theo dõi Chung Hi gắt gao, không được rời khỏi cô ta một giây một bước."

 

Cô muốn quấy nhiễu cuộc sống của anh sao?

 

Ánh mắt Bạc Lương Thần tối sầm lại, anh muốn động vào Chung Hi thì dễ như trở bàn tay.

 

Nhưng tại sao anh cứ lần lữa không ra tay?

 

Chính bản thân Bạc Lương Thần cũng không tìm ra lý do từ tận sâu đáy lòng.

 

Chung Hi về đến nhà, dùng băng gạc mua ở tiệm thuốc dưới lầu băng bó sơ lên vết thương trên khuỷu tay.

 

Nhưng cô hành động không tiện vì chỉ có một tay, chỉ có thể cố với tới.

 

Trong lúc đó, vết thương lại không ngừng rách ra, khiến cô phải hít sâu một hơi.

 

Có lẽ đây là thứ mà mọi người hay nói, vết thương không lớn, nhưng vừa sâu vừa đau.

 

Vất vả lắm mới băng bó kỹ được, lúc này trên trán cô đã lấm tấm mồ hôi.

 

Chung Hi đang chuẩn bị đi rửa mặt nghỉ ngơi, chợt nghe thấy tiếng đập cửa liên tiếp, không gấp gáp nhưng lại rất vững vàng.

 

Chung Hi cau mày lại, thuận tay cầm cây chổi bên cạnh: "Ai đó?"

 

An ninh của vùng xung quanh đây không tốt, thường xuyên xảy ra việc ăn trộm đột nhập vào nhà, nhưng chỗ cô nghèo rớt mồng tơi, thật sự không có gì tốt để trộm.

 

"Là anh."

 

Chung Hi nghe ra giọng nói của Lục Bắc, kéo cửa ra.

 

"Anh sao vậy..."

Advertisement
';
Advertisement