Chiếc cốc thủy tinh bà ta đang cầm rơi bộp xuống đất, vỡ tan tành thành từng mảnh. Đây là món quà mà Chung Hi nhắc tới sao?
Suýt thì Trang Uyển Như ngất xỉu vì tức giận.
Sáng sớm hôm sau, Ôn Quốc Huy làm như không có chuyện gì xảy ra.
Trang Uyển Như muốn giải thích với ông ta, cũng đã điều chỉnh lại tâm trạng. Đàn ông ấy mà, có mấy người làm được như Chung Quốc Ngụy, giữ mình vì người vợ đã mất suốt nhiều năm.
Cho dù Ôn Quốc Huy nuôi bồ nhí bên ngoài cũng không hề gì, chỉ cần không đưa người đến trước mặt bà ta thì bà ta có thể chịu đựng.
Nhưng Trang Uyển Như còn chưa lên tiếng đã thấy điện thoại của Ôn Quốc Huy sáng lên. Trước đây bà ta cũng tiện tay cầm lên xem, và hôm nay cũng vậy. Mới nhìn không thấy có vấn đề gì, nhưng sau khi xem xong bà ta mới phát hiện tất cả đều là lịch sử quẹt thẻ.
Mới qua một lúc mà con ả kia đã quét hết hạn mức của thẻ phụ rồi.
Trang Uyển Như sốc tận óc: "Quốc Huy, ông đưa thẻ cho cô ta ư? Sao ông có thể đối xử với tôi như vậy?"
Bà ta không nghĩ ra lời lên án, nước mắt rơi tí tách.
Ôn Quốc Huy lật xem báo sáng hôm nay, không mảy may để ý tới Trang Uyển Như, xụ mặt nói: "Hôm nay tôi không về."
Ông ta nói xong, lập tức rời khỏi nhà họ Ôn.
Trang Uyển Như ngu người luôn, có nằm mơ bà ta cũng không ngờ mình mới làm phu nhân nhà giàu được mấy tháng đã ra nông nỗi này.
Ở bên kia bàn, Ôn Nguyễn Nhi liếc bà ta: "Bà không cần buồn, cha tôi quen người phụ nữ kia sớm hơn bà cơ. Tính ra thì bà mới là kẻ thứ ba."
Trang Uyển Như không biết phải dùng lời lẽ gì để miêu tả cặp cha con nhà này nữa.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Đến khi Ôn Nguyễn Nhi cũng ra ngoài, Trang Uyển Như lập tức gọi điện cảnh cáo Chung Hi: "Vẫn chưa tới kỳ hạn giao ước vậy mà cô lại lật lọng. Cô đừng hòng lấy được một đồng nào từ khoản tiền kia. Dù sao sự việc cũng vỡ lở rồi, tôi chẳng quan tâm nữa."
"Vậy sao?"
Trang Uyển Như đang định lên tiếng thì giọng nói của Chung Hi ở đầu dây bên kia đã xé nát con át chủ bài của bà ta.
"Cho dù gửi cho Ôn Quốc Huy ảnh giường chiếu của bà và những người đàn ông khác cũng không sao ư?"
"Không!"
Cổ họng Trang Uyển Như như bị ai bóp nghẹt, bà ta cuống đến độ sắc mặt tái nhợt.
Bà ta vốn không biết trong tay Chung Hi còn giữ bao nhiêu nhược điểm của mình, đành phải cắn răng nói: "Cô cần tiền không phải sao? Tôi cho cô."
"Mười triệu, bà còn thời gian hai ngày."
Sau khi nói xong, Chung Hi có thể tượng tượng được lúc này sắc mặt Trang Uyển Như khó coi cỡ nào.
Cô cúp máy, tâm trạng rất tốt.
Cho dù Trang Uyển Như không có nhiều tiền đến vậy, bà ta cũng sẽ liều mạng vay mượn khắp nơi. Chung Hi mở danh bạ điện thoại, lướt đến cái tên Tần Tuyết.
Người này là tình nhân của Ôn Quốc Huy, cũng là một người bạn mà Chung Hi quen biết trong tù. Cô tình cờ biết được quan hệ giữa Tần Tuyết và Ôn Quốc Huy, lúc đó cô cũng không ngờ mối quan hệ này lại rối rắm như vậy.
Tần Tuyết đã muốn đá Ôn Quốc Huy từ lâu, nhưng Chung Hi nhờ đối phương tiếp tục duy trì quan hệ với Ôn Quốc Huy thêm một thời gian.
Cô gửi một trăm nghìn tệ từ tấm thẻ kia cho Tần Tuyết.
Không lâu sau, cô đã nhận được hồi âm: "Hợp tác vui vẻ."