Ôn Nguyễn Nhi nổi giận đùng đùng, hét lên với Ôn Quốc Huy: "Cha tự xem đi!"
Cô ta ném điện thoại cho Ôn Quốc Huy, trên đó là một tin nhắn nặc danh, tất cả đều là ảnh chụp chung thân mật của Trang Uyển Như và Chung Quốc Ngụy.
Ôn Quốc Huy giận dữ ném điện thoại, trợn mắt trừng Trang Uyển Như: "Bà giải thích rõ ràng cho tôi."
"Tôi, tôi..."
Trang Uyển Như hoảng hốt, luống cuống nhào tới cầu xin Ôn Quốc Huy tha thứ cho mình: "Mọi chuyện đã qua cả rồi, ông chưa từng hỏi nên tôi cũng không nói với ông."
Bà ta giở mánh khóe phụ nữ hay dùng, giả vờ đáng thương trước mặt Ôn Quốc Huy.
"Tôi bị ông ta cưỡng ép."
"Sau khi nhà họ Chung xảy ra chuyện, ông ta muốn đẩy nợ nần sang tôi. May mà tôi bỏ đi sớm, không thì đã bị ông ta liên lụy rồi. Con gái của ông ta là Chung Hi còn tìm tôi gây sự, Nguyễn Nhi cũng biết mấy chuyện này."
Trang Uyển Như chảy nước mắt nước mũi ròng ròng.
Bà ta cứ tưởng có thể kiếm cớ lừa gạt qua ải, nhưng nào ngờ tin nhắn tiếp theo lại gửi tới.
Là biên lai Trang Uyển Như cầm cố trang sức ở hiệu cầm đồ.
Sắc mặt xanh mét vì giận dữ, Ôn Quốc Huy lập tức đóng sập cửa rồi rời khỏi nhà họ Ôn.
"Nguyễn Nhi, con hãy cầu xin cha con giúp dì, dì một lòng một dạ với cha con thật mà."
Hôm nay Ôn Nguyễn Nhi bị hành động thân mật của Chung Hi và Bạc Lương Thần chọc giận đến choáng váng đầu óc. Nhìn thấy Trang Uyển Như, trong mắt cô ta toàn là vẻ ghét bỏ: "Bà vẫn nên dọn ra khỏi nhà tôi đi, kẻo tôi nhìn thấy bà lại buồn nôn."
Ôn Nguyễn Nhi lại khóa cửa phòng lần nữa.
Trong phòng khách nhà họ Ôn trống vắng, chỉ còn lại một mình Trang Uyển Như.
Bà ta cực kỳ tức giận, lấy điện thoại di động ra gọi thẳng cho Chung Hi, vừa mở miệng đã mắng mỏ: "Tôi đang chuẩn bị tiền theo lời cô rồi đây, sao cô lại lật lọng? Hại tôi như vậy thì có lợi gì cho cô?"
Mãi lâu sau ở đầu dây bên kia mới truyền tới một câu nói hờ hững của Chung Hi.
"Không có lợi, nhưng tôi vui."
Lồng ngực Trang Uyển Như phập phồng dữ dội, bà ta cắn răng nói: "Đồ điên nhà cô! Hèn gì Bạc Lương Thần không cần cô!"
"Không sao hết, dù gì tôi cũng chẳng thèm anh ta." Chung Hi chống cằm bằng một tay, tay kia đang ăn hạt dưa: "À phải rồi, tôi còn có quà tặng bà, chắc là sắp đến rồi đấy. Khỏi cảm ơn tôi!"
"Gì cơ? Cô lại làm gì nữa?"
Trang Uyển Như vội vàng hét vào điện thoại, nhưng bên kia Chung Hi đã cúp máy, tiếng "tút tút" vang lên.
Đêm nay gần như Trang Uyển Như không chợp mắt.
Bà ta nghĩ đến món quà mà Chung Hi nhắc tới, trằn trọc trên giường.
Rốt cuộc là cái gì? Con khốn kia còn khó đối phó hơn cha nó. Liệu có phải nó đã biết chuyện gì rồi không? Trang Uyển Như càng nghĩ càng sợ. Hơn nửa đêm bà ta cảm thấy khát không chịu nổi, bèn đứng dậy đi vào phòng bếp rót nước.
Ai dè vừa mới ra khỏi phòng đã trông thấy Ôn Quốc Huy dẫn đàn bà về nhà. Ngoại hình xinh đẹp, vóc dáng ngon nghẻ, điều quan trọng nhất là đối phương rất trẻ, thoạt nhìn có vẻ tầm tuổi Ôn Nguyễn Nhi.
Cô ả nũng nịu rúc vào lòng Ôn Quốc Huy. Khi trông thấy Trang Uyển Như, cô ả giả vờ sợ hãi: "Anh Huy, em vẫn nên đi trước thì hơn. Vợ anh cứ nhìn em chằm chằm, đáng sợ quá!"
"Kệ bà ta. Bà ta có thể cắm sừng anh, anh thì không thể chắc?"
Ôn Quốc Huy vung tay, ôm cô ả kia vào phòng rồi đóng sầm cửa lại.
Trang Uyển Như biến thành kẻ bị đuổi ra ngoài.