Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Bạc Lương Thần - Chung Hi (full)

 "Đương nhiên là anh dám rồi, anh là Bạc Lương Thần đấy, bội bạc, lấy oán trả ơn, có cái gì mà anh không làm được chứ?" Giọng nói của cô nhẹ nhàng, trong đôi mắt sáng tỏ đầy vẻ khinh miệt, nồng nặc ý châm biếm.  

 

Bốn mắt nhìn nhau, lòng Bạc Lương Thần tràn đầy sự bực bội.  

 

Trong mấy phút ngắn ngủi này, phản ứng của Chung Hi khắc sâu vào lòng anh, anh rất không hài lòng với phản ứng của cô.  

 

Đây chính là cô sau khi dính vào Lục Bắc sao, đã có sức mạnh rồi?  

 

Dám châm chọc anh như thế.  

 

Bạc Lương Thần nhìn chằm chằm khuôn mặt cô hồi lâu, chợt nhẹ nhàng buông tay, cằm Chung Hi sưng đau, cô vô thức lùi về phía sau, lưng chống lên cửa xe.  

 

Chỉ nghe Bạc Lương Thần nói một câu: "Lái xe trở về."  

 

Anh ta bỏ qua cho mình dễ dàng như vậy sao?  

 

Chung Hi nói thầm trong lòng, không, đây không phải tác phong của Bạc Lương Thần.  

 

Anh luôn luôn không giữ lại đường sống cho người khác, Chung Hi quay đầu lại, nhìn tấm biển gỗ kia rớt xuống, giật mình một cái, giống như đập vào trong lòng cô, chấn động cả nội tâm đã nhiễm bụi bặm thù hận của cô.  

 

Nửa giờ sau.  

 

Xe Bạc Lương Thần lại đứng trước cửa phòng thu.  

 

Chung Hi không lên tiếng, chỉ nhìn anh.  

 

"Cởi quần áo."  

 

"Cái gì?" Chung Hi không kịp phản ứng.  

 

Ngay sau đó, Bạc Lương Thần kéo cửa kính xe lên, còn cởi áo khoác của anh, nhìn vẻ giật mình của cô, ánh mắt lạnh nhạt: "Vẫn nên để tôi giúp cô."  

 

Anh kéo Chung Hi sang.  

 

Soạt một tiếng.  

 

Toàn bộ cơ thể anh áp xuống.  

 

Chung Hi trừng to mắt: "Bạc Lương Thần, anh điên rồi!"  

 

Lái xe và trợ lý Mẫn lập tức xuống xe, ra ngoài một chút.  

 

Lúc này một tay Bạc Lương Thần nắm lấy hai cổ tay cô, nở nụ cười lạnh lẽo như băng: "Vở kịch ngày hôm qua chưa đủ bùng nổ, không phải cô muốn côi xấu thanh danh của Bạc Thị sao? Vậy thì dùng bản thân cô để bồi thường."  

 

Anh là đàn ông, anh không thiệt thòi.  

 

Nhưng còn Chung Hi thì sao?  

 

Anh cúi đầu, hôn mạnh lên cổ của cô.  

 

"Cái tên điên nhà anh..."  

 

Hôm qua Chung Hi chỉ tính bẫy anh, hai người cũng không xảy ra chuyện gì, cùng lắm cũng chỉ bị nhân viên công tác hiểu lầm.  

 

Nhưng bây giờ, xe của bọn họ dừng ở bên đường, cửa sổ xe mở ra, người ở bên trong đang làm cái gì, bên ngoài thấy cực kỳ rõ ràng.  

 

Chung Hi chỉ cảm thấy nhục nhã và xấu hổ.  

 

Tay của cô run lên, liên tục cào lên vai người đàn ông: "Khốn kiếp!"  

 

Bạc Lương Thần hít thở không thông, mùi hương thoang thoảng trên người cô bay vào hơi thở của anh, tâm trí lung lay.  

 

Lửa giận trong đôi mắt anh bắt đầu phun trào: "Tối hôm qua cô cũng như thế này với Lục Bắc sao?"  

Advertisement
';
Advertisement