Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Bạc Lương Thần - Chung Hi (full)

 Ôn Nguyễn Nhi vội vàng ừm một tiếng, vòng tay anh không cho anh nhìn về phía bên kia, “Ngày mai tài xế sẽ đến lấy xe, muộn quá rồi, chúng ta đi thôi.”  

 

Bạc Lương Thần không hỏi thêm gì nữa, gật đầu rồi hai người ngồi vào trong xe rời đi.  

 

Theo tiếng xe đi ra, Chung Hi cắn chặt khóe môi.  

 

“Ha...”  

 

Anh thà cần một người phụ nữ cắm sừng mình.  

 

Chung Hi hơi buồn ngủ, ký ức trào dâng trong đầu khiến cô rất khó chịu, cô dựa vào bên cạnh định ngủ trước.  

 

Nhưng vừa nhắm mắt lại, có người mở cửa xe ra.  

 

Là mấy tên đàn ông rất cường tráng đang cùng nhìn cô, Chung Hi thủ thế an toàn, cảnh giác nhìn chằm chằm bọn chúng, hiển nhiên chúng là do người tình của Ôn Nguyễn Nhi sắp đặt đến.  

 

Tên đàn ông dẫn đầu có mái tóc rối màu đen, đeo kính đen.  

 

Ánh đèn lờ mờ, Chung Hi không thể nhìn rõ khuôn mặt của hắn ta, nhưng kỳ lạ thay cô lại cảm thấy dường như mình đã từng gặp người này.  

 

“Động tác nhẹ một chút, lột quần áo, chụp ảnh.”  

 

Một câu nói của hắn ta, mấy tên đàn ông kia lập tức đưa tay về phía Chung Hi.  

 

“Đừng! Cút đi!”  

 

Chung Hi liên tục la hét, vùng vẫy bằng cả tay và chân.  

 

Không thể thoát khỏi sự kiềm chế của bọn chúng, cô trực tiếp cắn vào cánh tay của tên nào đó.  

 

“Con đĩ.”  

 

Tên kia vung tay, sức tay mạnh hơn Ôn Nguyễn Nhi nhiều, Chung Hi bị kéo sang một bên khác, đúng lúc phần cổ bị quẹt vào thanh sắt bên cạnh xe.  

 

Á.  

 

Máu chảy ròng ròng.  

 

Chung Hi kiệt sức, đau đến nỗi không kêu lên được.  

 

“Anh Vũ, làm sao bây giờ?”  

 

Tên đàn ông kia nhổ nước bọt xuống đất, khi định lên tiếng thì xa xa có vài chiếc xe chạy tới.  

 

Đó là tiếng của chiếc xe đua.  

 

Ý thức của Chung Hi dần trở nên rõ ràng, cô cố sức mở mắt ra, nhìn thấy có ai đó đi tới một cách mơ hồ, cô cố nở nụ cười, “Lục Bắc.”  

 

Tay muốn đưa lên nhưng thật sự không có sức.  

 

Đôi môi khô khốc của cô thì thào nói, “Có hơi đau.”  

 

Nói xong câu này, cô ngất đi.  

 

“Không!”  

 

Lục Bắc lập tức bế cô lên xe, phóng thật nhanh đến bệnh viện.  

 

…  

 

Chung Hi mở mắt ra, đập vào mắt là bức tường và rèm cửa màu trắng.  

 

Bên tai là âm thanh của các thiết bị theo dõi y tế, tít, tít, tít.  

 

“Y tá, sao cô ấy vẫn chưa tỉnh? Không phải nói, hết thuốc mê thì sẽ tỉnh sao?” Lục Bắc quấn lấy y tá hỏi đi hỏi lại.  

 

“Thể chất của mỗi bệnh nhân khác nhau, mức độ hấp thụ thuốc gây mê cũng khác nhau, kiểm tra triệu chứng bệnh tật trước mắt của bệnh nhân không có vấn đề gì, anh đừng lo lắng, cô ấy sẽ sớm tỉnh dậy”.  



“Nhưng mà…” 

Advertisement
';
Advertisement