Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Bạc Lương Thần - Chung Hi (full)

 “Lục Bắc, em đói.” Chung Hi mở miệng, giọng khàn khàn.  

 

Vừa nghe thấy giọng cô, Lục Bắc vội vàng vọt tới, “Em tỉnh rồi? Còn khó chịu chỗ nào không?”  

 

Anh nhíu mày đầy lo lắng.  

 

Chung Hi chậm rãi nhếch khóe môi, có lẽ đã nở một nụ cười xấu xí nhất đời này của cô, “Đói.”  

 

Lục Bắc liên tục nói, “Được, bây giờ anh đi mua đồ ăn cho em, em, em đợi anh nhé!”  

 

Anh cầm áo khoác lên, chạy nhanh ra ngoài.  

 

Y tá thấy anh vội vàng chạy đi thì đuổi theo hét lớn: “Bệnh nhân phải ăn uống thanh đạm!”  

 

Cô ấy quay trở lại nói với vẻ hâm mộ, “Bạn trai cô thật tốt với cô, luôn trông coi cô, còn tìm cả viện trưởng của chúng tôi đến nữa.”  

 

Chung Hi im lặng, “Anh ấy không phải.”  

 

Y tá sững sờ, “Vậy quan hệ vợ chồng của hai người thật tốt.”  

 

Chung Hi có hơi không nói nên lời, không giải thích thêm nữa.  

 

Bên ngoài hành lang, Bạc Lương Thần lạnh mặt hỏi y tá, “Có bệnh nhân nào tên Chung Hi không?”  

 

Anh ở nhà, nhận được báo cáo của trợ lý Mẫn.  

 

Cử người đi theo dõi Chung Hi thì phát hiện cô được Lục Bắc đưa đến bệnh viện trong đêm, hơn nữa, tình hình của Chung Hi rất tệ, cứ hôn mê mãi.  

 

Anh còn chưa để cô nếm đủ mùi vị bị trả thù, thì cô làm sao có thể xảy ra chuyện được?  

 

Bóng dáng thon dài của anh che khuất ánh đèn hành lang, đôi mắt lúc nào cũng sắc lạnh ấy lộ ra vẻ lạnh lùng.  

 

Y tá sửng sốt nói, “Chung Hi ở phòng bệnh 306, cô ấy vừa tỉnh dậy cần phải nghỉ ngơi, người nhà bệnh nhân đã đi mua cơm, anh có thể đợi một lát.”  

 

Người nhà bệnh nhân?  

 

Sắc mặt của Bạc Lương Thần đột nhiên tối sầm lại, đẩy cửa xông vào.  

 

Chung Hi vừa ngồi dậy, định thay đồ lót.  

 

Cô kéo rèm bên giường bệnh, nếu có người đi vào chắc chắn sẽ hỏi trước.  

 

Nhưng… Bạc Lương Thần lại mở rèm ra.  

 

Soạt một tiếng.  

 

Chung Hi giật mình, lấy chăn che mình lại, nhìn rõ người đến là ai cô càng tức giận hơn, “Cút ra ngoài.”  

 

 

 

Bạc Lương Thần nhìn cô, trong mắt thoáng qua một tia cảm xúc phức tạp, mấy giây sau anh khinh khỉnh nói: “Trên người cô có chỗ nào tôi chưa nhìn thấy?”  

 

“Vô liêm sỉ!”  

 

Chung Hi mặc quần áo vào với tốc độ nhanh nhất, cảnh giác nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.  

 

Sau đó y tá đuổi vào, “Anh không được quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi.”  

 

Bạc Lương Thần phớt lờ lời nói của y tá, ánh mắt dừng lại trên người Chung Hi.  

 

Trong đầu anh chỉ quanh quẩn một việc, cô không sao, vẫn sống khỏe mạnh, vẫn còn sức mắng anh.  

 

Ý thức được điểm này, ánh mắt anh trở nên lạnh lùng.  

Advertisement
';
Advertisement