Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Bạc Lương Thần - Chung Hi (full)

‎Tiểu Linh thở dài: “Nguyễn Nhi, trước hết em đừng nói lung tung, chờ Bạc tổng đi ra, xem tình huống thế nào rồi nói sau.”  

 

“Em nói lung tung cái gì?”  

 

‎Ôn Nguyễn Nhi tức giận, hất tay đi ra ngoài. ‎  

 

‎Nhưng vừa đến cửa, đã bị Tần Dao ngăn cản. ‎  

 

Cô ấy không nói hai lời, tát Ôn Nguyễn nhi một cái, BÉP~ một cái, tất cả mọi người đều nghe rõ ràng.  

 

‎“Cô dám đánh tôi?” Ôn Nguyễn Nhi trợn tròn mắt. ‎  

 

‎“Nếu không phải tay chân cô không sạch sẽ, mọi người còn ở chỗ này ngưng làm việc chỉ để chờ cô sao?” Tần Dao xuất thân nhà giàu có, gần đây lại có mối quan hệ với đạo diễn nổi tiếng ở hải ngoại, rất nổi tiếng trong giới.  

 

‎Bây giờ Ôn Nguyễn Nhi bị đánh, vốn có thể phản kích lại. ‎  

 

‎Nhưng mà cô ta đuối lý. ‎  

 

‎Nếu Chung Hi không nói ra, bị cái tiếng xấu ụp vào người, hoặc là không tìm thấy vòng cổ, thì cô ta thật sự không thể tính nổi, phải đến mấy ngàn vạn đấy.‎  

 

‎Nghĩ như vậy, Ôn Nguyễn Nhi đành phải lùi một bước giả bộ nhu nhược. ‎  

 

‎“Chị Tần Dao, chị hiểu lầm rồi, thật sự không liên quan gì đến em, là Chung Hi gài bẫy em đấy.” ‎  

 

‎“À...” Tần Dao che mặt cười, một giây sau, giọng điệu đột nhiên lạnh lùng: “Cô còn lớn hơn tôi còn lớn hơn hai tuổi, giả bộ non nớt gọi ai chị vậy?”  

 

Cô ấy khinh thường hừ một tiếng, xoay người rời đi. ‎  

 

‎Người đại diện cũng rất không khách khí nói với đạo diễn: “Lần sau có loại người này, cũng đừng mời Tần Dao của chúng ta, anh có biết Tần Dao có bao nhiêu lịch trình xếp kín không? Không có thời gian bên ngoài để chơi trò chơi trinh thám này.  

 

“Vâng vâng, lần sau tôi nhất định sẽ xác minh tốt.” Đạo diễn Lâm không chọc nổi Tần Dao, đành phải tự mình đưa cô ấy ra ngoài. ‎  

 

‎Khi trở về, toàn bộ bầu không khí của studio đã thay đổi. ‎  

 

Đạo diễn Lâm liếc mắt nhìn chằm chằm Ôn Nguyễn Nhi, nếu không phải Bạc Lương Thần ở bên trong, chỉ sợ Ôn Nguyễn Nhi hiện tại sẽ bị bọn họ ăn tươi nuốt sống rồi.  

 

‎“Thật sự không liên quan gì đến tôi.” ‎  

 

‎“Câm miệng đi, tốt nhất là lập tức tìm được sợi dây chuyền kia, nếu không, tất cả chúng ta sẽ phải chết.” ‎  

 

‎Ôn Nguyễn Nhi bĩu môi, quay đầu nhìn căn phòng kia. ‎  

 

‎“Lương Thần, sao lại đi vào lâu như vậy?” ‎  

 

‎Lúc này, những nhân viên vây xem bên cạnh bắt đầu xì xào bàn tán: “Không phải là Ôn Nguyễn Nhi giấu vòng cổ, tự biên tự diễn nên chuyện chứ?”  

 

“Thật là, không phải chỉ là tình tay ba thôi sao, làm liên lụy mọi người.” ‎  

 

“Các người nói, thời gian dài như vậy, Bạc tổng với Chung Hi ở bên trong có thể hay không đã...”‎  

 

‎“Ngày hôm qua thây, chẳng phải hai người bọn họ ở bên trong xe bắt lửa rồi sao?”  

 

Ôn Nguyễn Nhi nghe những lời này, mặt tức giận đến tái xanh, nhưng lại không thể làm gì được, chỉ có thể chờ. ‎  

 

Mà trong phòng. ‎  

 

‎Bạc Lương Thần nghe Chung Hi đưa ra điều kiện, chỉ có ba chữ: “Không có khả năng.”  

 

Chung Hi nhếch khóe môi: “Vậy làm sao bây giờ, vậy cứ dùng dằng đi, dù sao cảnh sát cũng tới, đáp án của tôi vẫn như này.”  



‎Ánh mắt người đàn ông đột nhiên trầm xuống, nhìn dáng vẻ vô tư kia của Chung Hi, cảm thấy tức giận càng sâu. ‎ 

Advertisement
';
Advertisement