Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Bạc Lương Thần - Chung Hi (full)

 ‎Chung Hi quét mắt nhìn thời gian. ‎  

 

Hôm nay là ngày người phụ trách tập đoàn Opple đến Vân Thành khảo sát, thời điểm trọng yếu như vậy, ai ngờ Bạc Lương Thần bị chuyện của Ôn Nguyễn Nhi ngăn cản. ‎  

 

‎Cô nghĩ đến chuyện này, tâm trạng của cô là rất tốt. ‎  

 

‎Bạc Lương Thần nắm chặt điện thoại, ý lạnh nơi khóe mắt càng nồng đậm, anh đã có thể xác định trăm phần trăm, Chung Hi chắc chắn đang cố ý. ‎  

 

‎Nhưng người của anh đã điều tra, tra không ra bất kỳ dấu vết nào. ‎  

 

‎Người phụ nữ này ngày càng lanh lợi rồi. ‎  

 

‎Khôn khéo đến mức, khiến cho Bạc Lương Thần không đành lòng hủy hoại cô. ‎  

 

Một lúc lâu, anh mới chậm rãi lên tiếng: “Nợ nần của cô giảm nhiều nhất tối đa là 500 vạn.”  

 

Chung Hi chẹp chẹp một tiếng: “Thì ra, danh tiếng của Ôn Nguyễn Nhi ở trong mắt anh cũng chỉ đáng giá năm trăm vạn à.”  

 

Cô‎ nhún vai: “Tôi còn tưởng là các người yêu thương nhau lắm cơ.”  

 

Lời này là khiêu khích thực sự.  

 

‎“Chung Hi, cô đừng quá đáng.” Sự nhẫn nại của anh đã đến cực hạn: “Tôi sai người lật tung nơi này đến tận gốc, cũng có thể tìm được.”  

 

“Vậy anh lật đi.”  

 

Chung Hi chớp chớp mắt: “Tôi có rất nhiều thời gian, chỉ là lật xong, cũng không phải cái giá này đâu.”  

 

‎“Nếu không tìm được , Ôn Nguyễn Nhi sẽ mang theo tội trộm cắp, đứa bé nàng sinh ra, cũng sẽ bị người ta gọi là...” ‎  

 

“600 vạn.”  

 

‎Người đàn ông gần như cắn răng nói ra con số này. ‎  

 

‎Vấn đề không phải là bao nhiêu tiền, mà là Chung Hi nắm chắc con cờ để cùng anh nói điều kiện, điều này làm cho anh rất khó chịu. ‎  

 

Chung Hi ra vẻ do dự: “Được, vậy anh lại đây, chính miệng tôi nói cho anh biết.”  

 

‎Bạc Lương Thần nhíu mày, cười lạnh: “Định lặp lại chiêu cũ?”  

 

‎Lại chơi trò này, thế nhưng mà danh dự của cô mới bị bôi nhọ  

 

Anh cũng đoán được Chung Hi không dám. ‎  

 

‎Nhưng mà, lúc này người phụ nữ trước mặt, trực tiếp túm cổ áo anh, kiễng mũi chân, trên áo sơ mi của anh hạ xuống một dấu son môi. ‎  

 

‎Nhiệt độ cơ thể cô đột nhiên tiếp cận, còn có mùi thơm trên người, khiến người ta mê ly. ‎  

 

‎Ở trong căn phòng chật hẹp này, Bạc Lương Thần rõ ràng cảm giác được tim mình đập thêm nửa nhịp. ‎  

 

‎Nhưng mà người khởi xướng lại không có nửa điểm lưu luyến. ‎  

 

Chung Hi thấy dấu môi đã in xong, trực tiếp buông tay, nhẹ nhàng nói một câu: “Đồ vật ở trên xe Ôn Nguyễn Nhi, nhưng mà, tốt nhất anh đừng tra làm gì, tra cũng không tra được trên đầu tôi đâu, bởi vì tự tay cô ta đã lấy ra.”  

 

‎Nhưng bước chân cô vừa chuyển, cổ tay đã bị người kéo lại. ‎  

 

‎Giây tiếp theo, trời đất quay cuồng. ‎  

Advertisement
';
Advertisement