Bạc Lương Thần nghe thấy giọng nói này, trong lòng lờ mờ dâng lên một nỗi chán ghét.
Đoạn camera giám sát đó, cũng không phải anh chưa từng xem.
Rút tay ra khỏi tay Ôn Nguyễn Nhi, Bạc Lương Thần đứng dậy.
“Đi thôi, về nhà.”
Nhà tan cửa nát, ly hôn ngồi tù.
Mỗi một ngày ở trong tù Chung Hi đều sống trong cơn ác mộng không thể nào tỉnh lại được.
“Số 326, vì cô có biểu hiện tốt trong tù nên được phép ra tù sớm.”
Lạch cạch.
Cánh cửa cứng và lạnh lẽo như băng kia ngăn cách cô với bên trong thành hai thế giới, Chung Hi mặc một bộ trang phục bình thường màu trắng, chậm rãi bước ra ngoài.
Sự tự do đã lâu không gặp tựa như một cơn gió, trực tiếp thổi ở bên tai cô.
Đây chính là, cảm giác của sự tái sinh ư?
Cô chầm chậm nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, lại lần nữa mở mắt ra, ánh mắt vẫn kiên định như thế.
Cách đó không xa, một chiếc xe thể thao khiêm tốn đã đợi ở đó, cửa xe mở ra.
Lục Bắc chạy tới, lẩm bẩm: “Đồ ngốc, khi đó rõ ràng em có thể không cần phải ngồi tù, chứng cứ mà luật sư nắm giữ đủ để chứng minh em vô tội, vậy mà em lại cứ muốn làm khó bản thân!
Anh ta vì chuyện này mà chạy gãy chân, nhưng Chung Hi lại khăng khăng làm theo ý mình.
Chung Hi thấy anh ta vẫn như trước, bình tĩnh nhếch khóe miệng, “Thực ra, như thế này cũng không có gì xấu cả.”
Lục Bắc ngớ ra, cảm thấy dường như có nơi nào đó trong cô đã thay đổi trở nên khác hơn, nhưng anh ta không nói rõ được.
Chung Hi không để ý mỉm cười, giống như người vừa mới ra tù không phải là cô.
Lục Bắc thuận thế gật đầu, “Đi thôi, rời khỏi cái nơi xui xẻo này thôi.”
“Hôm nay có một chuyện lớn, em muốn xem náo nhiệt không?”
Lục Bắc ngồi vào ghế lái, đưa cho cô một chiếc điện thoại di động mới, giả bộ thờ ơ nói.
Chung Hi nhướng mày, nhận lấy điện thoại, động tác có chút xa lạ mở Weibo.
Tin tức đầu tiên trên hotsearch Weibo – “Hôn lễ thế kỷ của Bạc và Ôn.”
Nhấp vào xem, hóa ra là trực tiếp hiện trường hôn lễ của Bạc Lương Thần và Ôn Nguyễn Nhi.
Cô nở nụ cười giễu cợt.