Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Bạc Lương Thần - Chung Hi (full)

 Cô ta cứ nói như vậy rồi tủi thân đi ra ngoài.  

 

Chung Hi cau mày, “Cô ta đi ra ngoài như vậy khẳng định sẽ bị phóng viên chặn cho mà xem.”  

 

Lục Bắc vẫn không buông tay cô ra, “Anh không quan tâm, hôm đó khi thi đấu, anh đã dự liệu được hôm nay, trước khi lên sân, bọn anh Tôn chắc chắn sẽ kiểm tra kỹ càng, loại sai lầm cấp thấp này không có khả năng xuất hiện.”  

 

Chung Hi trầm mặc.  

 

Cô cũng đã sớm nghĩ tới điểm này, cũng đã nói chuyện điện thoại với Tôn Lưu để xác minh qua, trên sân thi đấu chuyện gì cũng có thể xảy ra, chỉ có loại tai nạn phanh không nhạy này xảy ra rất ít.  

 

Cơ hồ là một phần ngàn trong xác suất, cứ như vậy trùng hợp bị bọn họ gặp phải.  

 

“Mặc dù hiệp hội đua xe sẽ điều tra vấn đề này, nhưng anh không nghĩ rằng họ sẽ tìm thấy sự thật.” Lục Bắc nở nụ cười với Chung Hi, “Cho nên, em đừng cảm thấy anh bị thương, là trách nhiệm của em.”  

 

Anh ta không muốn cô có gánh nặng.  

 

Trong lòng Chung Hi khẽ xao động, cô cúi đầu nhìn bình nước, “Hết nước nóng rồi, em đi lấy đã.”   

 

Lục Bắc nhìn cô chạy ra khỏi phòng bệnh, khẽ thở dài.  

 

Chung Hi vừa mới đi qua góc tường, đã bị Từ Á chờ ở đó ngăn lại.  

 

“Tránh ra.”  

 

Chung Hi có chút không kiên nhẫn.  

 

Cô không có thời gian để chơi trò chơi giả khóc ngây thơ với Từ Á.  

 

“Tôi nghe nói, mấy ngày nay toàn là cô chăm sóc anh Lục Bắc à? Cũng đúng, cô hại anh ấy hại thảm như vậy, đúng phải nên chuộc tội thật tốt, nhưng từ ngày mai trở đi, cô không cần xuất hiện nữa.” Giọng điệu Từ Á ra lệnh.  

 

Chung Hi chỉ thản nhiên nhìn cô ta, “Việc này, là chuyện của tôi và Lục Bắc, cô không đến lượt.”  

 

Cô nói xong thì muốn lách qua người Từ Á để đi.  

 

Từ Á vội vàng túm lấy cô, “Ngày đó ba mẹ tôi quá sốt ruột, mới có thể nói cái gì giải trừ hôn ước, nhưng hôm nay tôi tới, chính là muốn nói với ba mẹ Lục, tôi muốn tiếp tục qua lại với anh Lục Bắc, cho nên...”  

 

“Từ tiểu thư, cô có tư cách gì đứng ở đây ra lệnh cho tôi?” Chung Hi lườm một cái, ánh mắt lạnh thấu xương, “Lúc Lục Bắc cần người ủng hộ anh ấy nhất, cô ở đâu?”  

 

Nếu Từ Á thật sự thích Lục Bắc, Chung Hi sẽ không nói thêm một chữ, nhất định sẽ chú ý duy trì khoảng cách với Lục Bắc.  

 

Nhưng sự thật là, gia đình cô ta chỉ coi Lục Bắc là một quân cờ.  

 

Sắc mặt Từ Á cứng đờ, “Vậy cũng không tới lượt cô ở chỗ này làm anh hùng, nếu không phải cô ở trên xe, Lục Bắc sẽ xảy ra chuyện sao? Trong lòng cô hẳn là cũng đã suy nghĩ qua, vì sao có thể xảy ra loại tai nạn này!”  

 

Từ Á la hét, thấy Chung Hi thay đổi thái độ, biết mình chọc trúng tâm tư của cô, càng thêm đắc ý, “Nhà họ Lục không truy cứu trách nhiệm của cô, cô nên mừng thầm đi lại còn mỗi ngày lắc lư trước mặt anh Lục Bắc, cô thật sự muốn hại chết anh ấy à?”  

 

“Từ tiểu thư, nói chuyện phải nói có chứng cớ.” Hàn Chỉ Mai từ văn phòng bác sĩ lấy báo cáo đi tới, nghe được cuộc nói chuyện của các cô.  

 

Bà trực tiếp đi đến bên cạnh Chung Hi, lúc nhìn Từ Á, chút nhiệt tình nào, “Phong cách làm việc của người nhà họ Từ, tôi đã biết, Từ tiểu thư mời trở về đi, con trai tôi không trèo cao nổi.”  

 

“Bác Lục!” Từ Á hoảng hốt, vội vàng xin lỗi, “Ngày đó ba con cũng vì sốt ruột, mới có thể nói như vậy, bác đừng để ở trong lòng.”  

 

Hàn Chỉ Mai cười lạnh, “À... Lúc con của tôi khó khăn nhất, chỉ có Chung Hi trông coi bên cạnh nó, bây giờ nó đã tỉnh lại, cô mới chạy tới xin lỗi, cô cảm thấy người nhà họ Lục chúng tôi dễ bị lừa như vậy sao?”  

 

“Con... Bác Lục, bác hiểu lầm con rồi!”  

 

Từ Á vội vàng túm lấy làn váy, không biết nên giải thích thế nào.  



Cô ta cho rằng chỉ cần mình quay đầu, người nhà họ lục sẽ vui mừng hớn hở đón cô ta, không ngờ là... 

Advertisement
';
Advertisement