Hàn Chỉ Mai kéo Chung Hi lại rồi thốt ra một câu đầy nghiêm túc: “Từ nay trở đi, tốt nhất hai nhà chúng ta đừng qua lại với nhau nữa.”
Nói xong, bà ta kéo Chung Hi đi về phía phòng bệnh của Lục Bắc.
Chung Hi sững sờ một lúc, đến khi định thần lại, cô mới nhận ra khóe mắt Hàn Chỉ Mai đã đỏ hoe.
Cô ngập ngừng bảo: “Bác ơi, bác có cần khăn giấy không?”
Hàn Chỉ Mai ngớ ra, bà ta nhìn Chung Hi rồi thở dài nặng nề, “Vừa rồi cô ta bảo con như thế, sao con không nói lại lời nào? Trong khoảng thời gian này, con đã bỏ ra bao nhiêu cho Tiểu Bắc, mọi người đều nhìn thấy cả, con thật là, sao luôn làm nhiều hơn nói thế!”
Nghe vậy, Chung Hi mỉm cười rồi đưa khăn giấy cho Hàn Chỉ Mai.
“Nói những điều đó với cô ta thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Bây giờ cô chỉ muốn dành thời gian cho những người xứng đáng để cô bỏ ra.
Những lời chỉ trích, những lời buộc tội đó, đối với cô mà nói, chẳng đáng để nhắc đến.
Cô nhìn về phía tay của Hàn Chỉ Mai, “Kết quả kiểm tra thế nào? Hay là phải…”
Chung Hi không nói ra nửa câu sau, cô biết rằng Hàn Chỉ Mai rất quan tâm đến phương án điều trị bằng cách phẫu thuật cắt chi.
“Không, không cần nữa!” Hàn Chỉ Mai mắt ngấn nước những vẫn cười trong khi cầm bản báo cáo đó, “Bác sĩ bảo Tiểu Bắc mấy ngày qua hồi phục rất tốt, không cần cắt chi nữa, toàn bộ phương án điều trị trước kia đều bị hủy bỏ, tuy rằng còn phải mổ hai lần nữa, nhưng khả năng thành công của ca mổ rất cao, chỉ cần từ từ hồi phục …”
Rầm.
Một tiếng rầm lớn vang lên từ phía phòng bệnh.
Chung Hi phản ứng ngay lập tức, cô xông vào trong.
Lục Bắc ngã xuống đất, trên tay toàn là những mảnh vỡ thủy tinh, anh ta ngơ ngác nhìn Chung Hi, “Vừa rồi em nói gì với mẹ anh thế, phẫu thuật cắt chi gì đó?”
“Anh bị thương rồi.” Chung Hi cau mày trong khi nắm lấy tay anh ta, “Bác ơi, gọi y tá đến đây đi.”
“Được được được, bác đi ngay.” Hàn Chỉ Mai vội vàng chạy ra ngoài.
Lục Bắc dường như không còn tỉnh táo, liên tục hỏi Chung Hi: “Em còn chưa nói cho anh biết là ai phải phẫu thuật cắt chi!”
Mọi người đều giấu anh ta điều này.
Lúc nãy, khi anh ta đang uống nước thì nghe thấy tiếng ngoài cửa, nhất thời hốt hoảng nên cả người mới ngã nhào xuống đất.
Chung Hi nghiến răng, cô biết rằng mình không thể che giấu được nữa.
“Lục Bắc, đó chỉ là một phương án điều trị do bác sĩ đưa ra, bây giờ đã dẹp bỏ rồi, anh đừng lo, sau này nhất định anh vẫn sẽ đua xe được.”
Chung Hi không biết nên động viên anh ta thế nào.
Những lời được thốt ra trông thật yếu ớt.
Cô cúi đầu, dùng tay cẩn thận gỡ những mảnh thủy tinh lớn ra, thổi nhẹ nhàng để anh ta cảm thấy dễ chịu hơn.
Nhưng……
Một giây tiếp theo, bàn tay còn lại của Lục Bắc nắm lấy vai cô, nắm chặt hết sức, “Cho nên, vì cảm thấy anh không thể lái xe được nữa, thậm chí không thể đi lại được nữa, em cảm thấy áy náy nên mới đồng ý hẹn hò với anh đúng không?"
Anh ta đột nhiên bật cười, “Anh đúng là một thằng ngốc, anh theo đuổi em bao nhiêu năm nay, anh hiểu tính tình của em nhất, làm sao em có thể đồng ý được!”
“Lục Bắc.”
Chung Hi siết chặt lấy cổ tay anh ta trong khi ngẩng đầu lên nhìn anh.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, không ai nói gì thêm.
Có quá nhiều lời nghẹn lại trong cổ họng của Chung Hi, cô không biết phải giải thích tâm trạng của mình như thế nào, có lẽ, đúng là cô cảm thấy hổ thẹn thật.
“Nếu anh là em, anh cũng sẽ lựa chọn như em khi nhìn thấy một người có thể liều mạng vì mình.” Chung Hi không còn day dứt trong lòng nữa, cô chậm rãi mấp máy khóe môi, từng chữ từng chữ một, một cách nghiêm túc và trịnh trọng, “Em đã là người trưởng thành, em biết mình đang làm gì.”