Nghe thấy sau lưng có tiếng mở cửa, Chung Hi buông tay Lục Bắc ra, lặng lẽ đi ra ngoài.
Cô đã trải qua một cuộc hôn nhân thất bại rồi, không thể nào lao vào chỗ chết lần nữa.
Dù là điều kiện gia đình hay chính con người anh ta, Lục Bắc đều được xem như một chỗ dựa tốt, có lẽ ông trời cho họ cùng nhau trải qua lần sinh tử này, chính là để Chung Hi hiểu rằng cô không có tư cách để phụ lòng anh ta lần nữa.
Nhìn cô đi ra ngoài, ánh mắt Lục Bắc dần dần tối sầm lại.
Sau khi y tá băng bó cho anh ta xong, Hàn Chỉ Mai nhìn ra bên ngoài.
“Sao Chung Hi lại đi lâu như vậy? Để mẹ gọi cho cô ấy.”
“Mẹ.” Lục Bắc ngăn bà ta lại, “Đừng bảo cô ấy đến nữa, con không muốn nhìn thấy cô ấy.”
Thấy anh ta nói vậy, Hàn Chỉ Mai cảm thấy khó hiểu, “Hai đứa vừa cãi nhau à? Mẹ nói này, Chung Hi là một đứa trẻ tốt. Gần đây mẹ cũng đã kiểm điểm lại mình rồi, nếu các con hòa thuận với nhau thì cha và mẹ cũng sẽ không phản đối.”
“Không phải.”
Lục Bắc cảm thấy lòng rối như tơ vò, anh ta không biết nên nói gì.
Hàn Chỉ Mai thấy anh dán mắt vào bản kết quả kiểm tra kia, bà ta mãi mới lẩm bẩm câu, “Tình cảm thì có thể vun đắp được, hai đứa con vẫn còn một chặng đường dài phía trước.”
Lục Bắc gục đầu xuống, mái tóc che đi đôi mắt, giọng điệu anh ta trông chán nản vô cùng, “Con không muốn cô ấy vì thương hại nên mới ở bên cạnh con.”
Vốn dĩ Chung Hi chỉ muốn ra ngoài hóng gió, điều chỉnh lại tâm trạng, như vậy thì mới có thể nói chuyện đoàng hoàng với Lục Bắc được.
Nhưng sau khi nhận được cuộc gọi từ Tôn Lưu, cô liền vội vàng rời khỏi bệnh viện.
Cô bắt taxi đến thẳng Bạc thị.
Cô muốn đích thân hỏi Bạc Lương Thần tại sao lại nhúng tay vào kết quả điều tra của Hiệp hội đua xe!
Lại công khai thừa nhận sự cố lần này là một vụ tai nạn?
Sau khi xông vào Bạc thị, cô nhanh chóng bị nhân viên lễ tân và an ninh chặn lại.
“Chung tiểu thư, cô không có hẹn trước thì không thể Bạc tổng được.”
“Tránh ra!”
Chung Hi nghiến răng, “Hôm nay nếu các người không cho tôi vào thì sẽ hối hận đấy.”
“Chung tiểu thư, xin đừng làm khó chúng tôi.”
“Chung Hi?” Có người từ phía sau đi đến và nhận ra Chung Hi.
Người đó mặc một bộ vest thủ công chỉnh tề, môi nở một nụ cười thân thiện, đôi mắt to tròn sáng ngời, tràn đầy sức sống, trông chẳng giống một người năm mươi mấy tuổi chút nào.
Bạc Hoài Ân, chú hai của Bạc Lương Thần, cũng là phó chủ tịch hiện tại của tập đoàn Bạc thị.
Tuy bảo là phó chủ tịch, nhưng ông ta lại không có thực quyền gì cả, ông ta mới được điều về khu vực Vân Thành vào tháng trước.
Chung Hi có ấn tượng về người này cũng bởi vì ông ta là một trong số ít họ hàng của Bạc Lương Thần, hơn nữa ông ta có mối quan hệ khá tốt với Bạc Lương Thần, khi họ tổ chức đám cưới, Bạc Hoài Ân cũng có mặt.
Chính là vào lúc đó, họ đã chạm mặt nhau.
Khi Bạc Hoài Ân nhìn thấy Chung Hi quay đầu lại, ông ta càng cười tươi hơn, “Là cháu thật à, chú nói mà, chú vẫn chưa già đến nỗi mắt mờ.”
Sau đó, ông ta cau mày khi thấy các nhân viên an ninh túm lấy tay Chung Hi, “Mau buông ra!”
“Nhưng, Bạc phó tổng, Chung tiểu thư không có hẹn trước, chúng tôi không thể cho cô ấy vào được.” Nhân viên lúng túng giải thích.
Bạc Hoài Ân nhướng mày, lập tức giải vây cho Chung Hi, “Người cô ấy muốn gặp là tôi, tôi hẹn với cô ấy rồi, được rồi, được rồi, đi làm việc của các anh đi.”
Ông ta vẫy tay, nháy mắt ra hiệu với Chung Hi.
Rồi đưa cô vào thang máy.
Chung Hi không hiểu, “Sao chú lại giúp cháu?”
Bạc Hoài Ân cười, “Dù cháu và Lương Thần có chia tay nhau vì điều gì đi nữa thì cháu cũng đã từng là cháu dâu của chú, hai đứa tụi cháu thật là, chẳng biết trân trọng gì cả, cứ phải đợi đến sau này mới hối hận, hừ…”