Chung Hi không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp được Bạc Hoài n ở nơi này, nghe lời ông ta nói, dường như đã bị kéo trở về hơn một năm trước.
Giọng nói của cô trầm thấp, “Cảm ơn chú đã đưa cháu lên, nhưng mà chuyện quá khứ cũng đã qua rồi.”
Bạc Hoài n thở dài, “Bọn trẻ các cháu…”
Cửa thang máy mở ra, Chung Hi bước ra trước, sự thù hận của cô đối với nhà họ Bạc sẽ không kết thúc bởi vì sự giúp đỡ của Bạc Hoài n.
Trợ lý Mẫn đã nhận được tin báo, đứng trước cửa văn phòng chặn cô lại.
“Chung tiểu thư, Bạc tổng đang tiếp khách, mời cô đi theo tôi đến phòng chờ trước.”
Lời này của anh ta cũng xem như là lịch sự.
Xung quanh có rất nhiều nhân viên của tập đoàn Bạc thị, tất cả đều đang tụ tập cùng nhau đợi hít drama.
Bạc Hoài n đứng ở phía sau Chung Hi, ôn tồn nói: “Nếu cháu cảm thấy nhàm chán, có thể đến văn phòng của chú uống tách trà.”
Các nhân viên của Bạc thị tụ tập cùng nhau, bàn tán sôi nổi: “Tại sao Bạc phó tổng lại đối xử tốt với Chung Hi như vậy? Có thể nào là do Bạc tổng và Chung Hi muốn nối lại tình xưa không nhỉ.”
“Tôi thấy rất nhiều phóng viên đều viết như vậy, cách đây không lâu Bạc tổng đã cùng cô ấy đi trên phố…”
Sắc mặt Chung Hi trở nên lạnh lùng khi nghe những lời này.
“Trợ lý Mẫn, anh tránh ra, nếu tôi làm ầm lên ở đây thì cảnh tượng sẽ xấu hổ hơn đấy.” Chung Hi hoàn toàn không nể mặt.
“Bạc tổng thật sự đang tiếp khách, bây giờ cô đi vào cũng vô dụng.” Trợ lý Mẫn vẫn không nhường bước.
“Vậy được, tôi đi theo anh đến phòng chờ, dẫn dường đi.”
Chung Hi nói như vậy nhưng khi trợ lý Mẫn đi về phía phòng chờ, cô nhanh chóng lách mình, xông vào phòng làm việc của Bạc Lương Thần.
Anh ta thật sự đang tiếp khách.
Nhưng những vị khách này lại là vợ chồng Ôn Quốc Huy.
Sự xuất hiện của Chung Hi đã cắt ngang cuộc trò chuyện của họ, nhưng cô không đếm xỉa đến tiếng quát tháo của Ôn Quốc Huy mà lẳng lặng nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ngồi phía sau bàn làm việc.
Trong ánh mắt của cô chất chứa rất nhiều thứ.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau ấy, có thứ gì đó đang nảy sinh trong lòng Bạc Lương Thần.
Đáy mắt anh lóe lên một tia do dự, nhưng vẫn lạnh lùng nói: “Trợ lý Mẫn, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Xin lỗi, Bạc tổng.”
Trợ lý lập tức bước về phía trước, lần này không chỉ một mình anh ta ngăn cản Chung Hi mà còn dùng cả vệ sĩ của Bạc thị.
Một người phụ nữ như cô, không thể nào thoát khỏi ba người đàn ông và cứ thế bị kéo đi.
Ôn Quốc Huy rất hài lòng với cách làm của Bạc Lương Thần, cười nói: “Làm như vậy đúng đấy, có một vài phụ nữ da mặt rất dày, thật không biết trước đây Chung Quốc Ngụy đã dạy dỗ con gái mình như thế nào nữa, thật mất mặt.”
Trang Uyển Như ở bên cạnh cúi đầu xuống, không nói lời nào.
Nghe thấy câu này, Bạc Lương Thần lạnh lùng nhếch môi, “Vừa rồi, Ôn tổng nói đến đâu rồi nhỉ?”
时至今日,他还是这样称呼温国辉,而且态度没有丝毫的转变。
Cho đến tận bây giờ, anh vẫn gọi Ôn Quốc Huy như vậy, hơn nữa thái độ cũng không hề thay đổi.
Cho dù trong lòng Ôn Quốc Huy có tức giận đến đâu đi nữa, cũng không thể không nhẫn nhịn trước sức mạnh của tập đoàn Bạc thị, “Vừa rồi nói đế con với Nguyễn Nhi nên tổ chức một hôn lễ khác, cho dù không tổ chức thì con cũng nên đón nó đến ở chỗ của con!”
Ông ta nói xong, còn chạm vào Trang Uyển Như.
Bà ta lập tức biết ý, cười nói, “Phải đấy, cơ thể của Nguyễn Nhi bây giờ đang là lúc cần được quan tâm chăm sóc, có đôi khi người làm cha mẹ như chúng ta không tiện nhúng tay vào, hai vợ chồng các con cũng nên cố gắng vun đắp tình cảm một chút.”
Trên mặt Bạc Lương Thần hiện lên vẻ không vui, “Trước khi Ôn tổng đến, không phải nói muốn bàn việc kinh doanh sao? Đây chính là là việc kinh doanh mà ông nói?”
Anh rất ghét người khác tùy tiện chiếm dụng thời gian làm việc của mình.
Nhất là còn dùng cách lừa dối này, cuối cùng anh đã biết lý do Ôn Nguyễn Nhi luôn nói dối và giở trò.
“Đây chính là việc kinh doanh đấy, chỉ có tâm trạng Nguyễn Nhi tốt thì quan hệ của các con sẽ tốt hơn, và việc hợp tác của hai công ty chúng ta cũng sẽ lâu dài hơn!”