Ánh mắt Bạc Lương Thần trở nên lạnh lùng, anh siết chặt cây bút trong tay, rồi đột ngột buông lỏng.
“Được, tôi sẽ suy nghĩ, mời về cho.”
“Suy nghĩ cái gì chứ! Con nói cho ta địa chỉ, đưa đến biệt thự nào hay căn hộ nào, lát nữa ta sẽ cho xe đưa nó đến.”
Khoảnh khắc đó, trên mặt Ôn Quốc Huy tràn đầy tính toán và nụ cười giả tạo.
Rốt cuộc là ông ta gả con gái hay tặng con gái?
Bạc Lương Thần chậm rãi đứng dậy, “Đợi tôi suy nghĩ xong, sẽ liên lạc với các người, tôi còn có khách, đi trước.”
Đằng sau là tiếng gọi của Ôn Quốc Huy, “Con đi như vậy, là đi gặp người phụ nữ kia?”
Nếu không phải Trang Uyển Như kéo ông ta lại, thì có thể ông ta sẽ đuổi theo ra ngoài tranh luận với Bạc Lương Thần.
Bất chấp lời đề nghị của ông ta, đi gặp Chung Hi?
Ôn Quốc Huy cảm thấy mình bị phớt lờ, tức giận rời khỏi Bạc thị, nhưng tâm trạng của Trang Uyển Như vẫn luôn bồn chồn, vừa rồi trong một khoảnh khắc nào đó, bà ta và Chung Hi nhìn nhau, trái tim bà ta bỗng nhiên chùng xuống.
Làm thế nào đây…
Trong phòng chờ, Chung Hi không có tâm trạng uống cà phê.
Cửa vừa mở ra, cô liền đứng dậy nhìn chằm chằm vào đối phương: “Đánh giá của hiệp hội đua xe có vấn đề, tình huống lúc đó chắc chắn không thể là tai nạn bất ngờ được, nhất định là do con người tạo ra. "
“Bằng chứng đâu?” Bạc Lương Thần hờ hững nói một câu, sau đó ngồi xuống trước mặt cô, đôi chân thon dài ngồi bắt chéo, trong con ngươi sâu thẳm hiện lên một tia lạnh lẽo, “Cô có thể tin tưởng nhận định của Lục Bắc vô điều kiện, nhưng tôi không thể và hiệp hội đua xe cũng không thể.”
Lúc đó ở trên xe, chỉ có Chung Hi và Lục Bắc.
Cảm nhận của Lục Bắc chính là tiêu chuẩn đánh giá của Chung Hi.
Đôi lông mày xinh đẹp của cô chậm rãi nhíu chặt, giọng nói lạnh lùng, “Lục Bắc bị thương nặng như vậy, lẽ nào anh ấy sẽ bịa đặt kiểu này để gây ra tai nạn sao?”
Bỗng nhiên Bạc Lương Thần nở nụ cười, nụ cười ấy vừa khinh thường vừa lạnh nhạt, “Anh ta sẽ có được cô qua vụ tai nạn này.”
“Anh…”
Chung Hi nắm chặt bàn tay, bẻ lại từng chữ, “Đừng nghĩ tất cả mọi người đều bỉ ổi như anh.”
“Bỉ ổi?” Bạc Lương Thần giễu cợt, chậm rãi đi về phía cô, nắm lấy vai Chung Hi kéo mạnh cô về phía mình, giọng nói của anh giống như thì thầm nhưng lại tràn đầy uy hiếp, “Mấy hôm nay, không phải cô luôn trông chừng anh ta ngày đêm sao? Đây chính là điều anh ta muốn, đàn ông đều giống nhau, thứ anh ta muốn chẳng qua cũng chỉ là cơ thể của cô mà thôi.”
Chung Hi tức giận, đưa tay lên muốn đánh anh.
Nhưng cổ tay đã bị Bạc Lương Thần tóm lại khi vừa giơ lên giữa không trung.
Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, trong cơn tức giận đang bùng phát dữ dội trong lòng, xen lẫn với những cảm xúc không nên có.
Khi mở miệng lần nữa, giọng nói của người đàn ông cực kỳ u ám.
“Là nhà đầu tư, tôi có thể để cho hiệp hội đua xe quyết định lại, với điều kiện là cô phải ở cùng tôi một đêm.”
“Anh điên rồi sao?”
Chung Hi mở to đôi mắt, cô ra sức giãy giụa, nhưng lại không thoát ra khỏi vòng tay của anh.
“Ha…”
Anh cúi người xuống, chặn toàn bộ ánh sáng trên đầu Chung Hi, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ, “Thế nào, sợ rồi? Tôi cũng không nói là tôi nhất định sẽ muốn cô.”
Cổ họng của Chung Hi giống như bị người ta siết chặt.
Tất cả tôn nghiêm và kiêu ngạo của cô đều bị người đàn ông này chà đạp dưới chân.
“Chung Hi, là chính cô chủ động đưa đến cửa, ngoại trừ bản thân cô ra, cô còn có quân bài gì để nói điều kiện với tôi sao?” Anh hất cô ra, thấy Chung Hi va vào bàn trà cũng chỉ nhíu mày.
Vì Lục Bắc mà đến nói điều kiện với anh?
Ánh mắt Bạc Lương Thần đột nhiên sa sầm, là anh quá khoan dung nên mới để cho cô liều lĩnh đến vậy!
Anh cảm thấy cơn giận trong lòng càng lúc càng bốc cháy dữ dội.
Một giây sau, bàn tay mở cửa của anh dừng lại vì một câu nói của Chung Hi.
“Tôi đồng ý.”
Sắc mặt của Bạc Lương Thần bỗng chốc trở nên tàn nhẫn.
Anh quay người lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng nõn của Chung Hi, “Cô nói cái gì?”
“Lỗ tai của Bạc tổng không tốt nhỉ, tôi nói, tôi đồng ý, anh muốn làm gì cũng được, chỉ cần anh để cho hiệp hội đua xe đánh giá lại là được.” Chung Hi gần như lấy hết can đảm để nói ra câu này,
Cô đang đánh cuộc.
Đánh cuộc vào cơ hội có thể trở mình của Lục Bắc.