"Đương nhiên, tất cả chúng tôi đều tin tưởng vào tính cách của Bạc tổng, nhưng luôn có những kẻ xấu sẽ giở trò sau lưng, Chung Hi vợ cũ của anh, bây giờ không phải là bạn gái của Lục Bắc sao? Tôi thấy, tốt hơn hết lúc này chúng ta vẫn nên tránh hiềm nghi. ”
“Đúng vậy, Tiêu phó tổng nói rất đúng, hơn nữa nhà họ Lục cũng không thiếu chút tiền này!”
Ánh mắt Bạc Lương Thần rét lạnh, ném tập hồ sơ lên mặt bàn, “Chuyện này đã thông qua trong cuộc họp lần trước, bây giờ các cậu chỉ đang lãng phí thời gian của tất cả mọi người.”
Tiêu Nghị nhếch môi, nụ cười dần sâu.
“Ý của Bạc tổng là, chúng tôi suy nghĩ cho công ty như vậy, là sai sao?”
Chẳng mấy chốc, trong phòng họp đầy tiếng ồn ào.
Vốn Bạc Hoài n không tham gia cuộc họp, nhận được báo cáo của thư ký, ông ấy không thể không xuất hiện làm người hòa giải.
“Công ty chúng ta cũng có trách nhiệm về chuyện này, chịu một phần chi phí thuốc men đối với Bạc thị cũng không là gì cả.” Bạc Hoài n giữ vai của Tiêu Nghị, “ Hơn nữa, làm kinh doanh cũng nên rộng lượng một chút, như thế mới có báo đáp.”
Cổ phần của Bạc Lương Thần và Bạc Hoài n cộng lại, đủ để thống trị cả Bạc thị.
Tiêu Nghị đành phải nuốt cơn tức này xuống, cuối cùng, tức giận bỏ đi.
Các thành viên hội đồng quản trị cũng biết xem xét thời thế, ai nấy cũng không nói gì thêm nữa.
Bạc Hoài n ho khan vài tiếng, “Được rồi, mọi người họp tiếp đi, tôi đi xem Tiêu phó tổng, người trẻ tuổi mà, bất đồng ý kiến là rất bình thường, mọi người đều là vì sự phát triển của công ty.”
Có mấy câu này của Bạc Hoài n, bầu không khí giương cung bạt kiếm trong phòng họp rõ ràng đã dịu đi rất nhiều.
Trước khi đi ra khỏi phòng họp, ông ấy còn nói nhỏ với Bạc Lương Thần, “Cháu cũng nên kiềm chế tính tình, bên Tiêu Nghị chú sẽ đi xem, cháu không cần lo.”
Bạc Lương Thần gật đầu và không nói nhiều.
Cuộc họp tiếp tục, sau khi kết thúc, trợ lý Mẫn cầm di động đi tới, “Bạc tổng, bên hiệp hội đua xe muốn anh qua đó.”
“Đi thôi.”
Người đàn ông đứng dậy rời khỏi phòng họp, sau đó các thành viên hội đồng quản trị thở phào nhẹ nhõm.
“Bạc phó tổng trở về vẫn tốt hơn, người trẻ tuổi họ bây giờ đều không sợ trời không sợ đời.”
“Về sau nhớ phải cho người đến thông báo với Bạc phó tổng tham gia cuộc họp hội đồng quản trị kiểu này, có ông ấy ở đây, mùi thuốc súng giữa Bạc tổng và Tiểu phó tổng cũng sẽ không gay gắt như vậy.”
Các thành viên hội đồng quản trị đang tính toán sau này sẽ chiến đấu như thế nào ở công ty, hai ba người cùng nhau đi ra khỏi công ty.
Cùng lúc Bạc Lương Thần nhận được thông báo của hiệp hội đua xe, thì Chung Hi cũng nhận được điện thoại của Hà Phẩm Nhu, chủ tịch hiệp hội.
Sau khi bàn bạc với Lục Bắc, cô nhất quyết muốn đi một mình.
“Lát nữa anh sẽ phẫu thuật, lúc này không nên rời khỏi bệnh viện, lỡ như có vấn đề gì, bác trai bác gái sẽ lo lắng.” Chung Hi biết rõ nỗi đau khi lo lắng cho những người thân yêu, cô không muốn nhìn thấy Lục Bắc đi vào vết xe đổ của mình.
“Nhưng mà, anh không yên tâm khi em đi một mình.” Lục Bắc liên tục lắc đầu, “Bên hiệp hội đua xe chắc chắn đã có kết quả điều tra, rất có thể họ sẽ để hai bên thỏa hiệp riêng.”
Nghĩ thế nào anh cũng thấy nếu Chung Hi đi sang đó, sẽ chịu thiệt.
Thấy anh lo lắng cho mình như vậy, Chung Hi cười nói: “Không sao, đến lúc đó em sẽ mang theo bút ghi âm, giữa ban ngày ban mặt bọn họ sẽ không dám làm gì em đâu.”
“Chỉ cần anh kết thúc phẫu thuật, em sẽ trở về, bảo đảm khi anh mở mắt ra thì có thể nhìn thấy em, được không?”
“… Được.”
Lúc này Lục Bắc mới thả cho cô đi, anh biết, chuyện Chung Hi đã đồng ý sẽ không bao giờ nuốt lời.
Nhưng lần này, là một ngoại lệ.
Khi Chung Hi chạy đến hiệp hội đua xe, Tôn Lưu và những người khác cũng rất sốt ruột, “Họ nói sẽ làm việc riêng và muốn chúng ta thừa nhận rằng đó là một tai nạn ngoài ý muốn, phải làm sao bây giờ đây?”
“Họ nói muốn xác minh, chúng ta đã đưa tất cả tài liệu kiểm tra lúc ấy cho họ, nhưng không ngờ, bây giờ họ tin chắc rằng chúng ta không có bằng chứng trong tay cho nên mới giở trò này!"
Tất cả mọi gười trong đội xe đều rất tức giận.
“Trước đừng nói chuyện này cho Lục Bắc.” Việc đầu tiên Chung Hi suy nghĩ, chính là tình trạng cơ thể của Lục Bắc, “Buồi chiều anh ấy còn phẫu thuật, cố gắng kéo dài đến ngày mai hẵng nói cho anh ấy.”
“Được, tôi hiểu rồi.” Tôn Lưu quay đầu lại nhìn, nói với Chung Hi, “Người mặc áo sơ mi màu xanh da trời bên kia chính là Hà Phẩm Nhu, con người anh ta có hơi bảo thủ, hơn nữa, nghe nói anh ta thường bí mật nhận quà và lợi ích của các đội xe.”
Chung Hi nhíu mày.
Nói cách khác, rất có thể người này đã bị ai đó mua chuộc.
Nhưng ai sẽ làm chuyện này?
Người cạnh tranh với đội xe, có thù với Lục Bắc và nhà họ Lục? Hoặc, là nhằm vào cô?
Chung Hi sắp xếp lại suy nghĩ của mình, cô ghé sát vào tai Tôn Lưu và nói vài câu.
“Có được không?” Tôn Lưu âm thầm nghiến răng, “Tôi sẽ cố gắng hết sức thử xem!”
“Anh Tôn, vất vả cho anh rồi.”
Tôn Lưu vỗ đùi, “Ôi, người vất vả là cô và Lục Bắc, nhất là cô, suýt chút nữa là mất cả mạng.”
Đua xe, luôn có rủi ro.
Nhưng, chỉ có hai người họ liều mình mạo hiểm lúc đó mới biết, tai nạn lần này tuyệt đối không hề đơn giản.
Là ai có thể làm điều đó một cách kín kẽ như vậy?
Bên Tôn Lưu dẫn người của đội xe đi sắp xếp, Chung Hi ngồi trên sô pha đợi, có tiếng ồn ào vang lên ở phía sau, cô quay lại nhìn.
Bạc Lương Thần mặc một bộ vest cao cấp chỉnh tề bước vào, phía sau anh là trợ lý Mẫn và các vệ sĩ, đi ở phía trước anh là một số quản lý của hiệp hội đua xe.
Trên mặt họ đầy nụ cười xu nịnh và bợ đỡ.
Chung Hi bất giác cười khẩy, cũng đúng, Bạc Lương Thần chính là thần tài của bọn họ, nếu tập đoàn Bạc thị thu hồi khoản đầu tư vào Lôi Đình cúp, vậy thì hiệp hội đua xe sẽ bị tổn thất lớn.”
Vì thế, chỉ riêng ý kiến của cá nhân Bạc Lương Thần đã đủ để thay đổi toàn bộ tình hình.
Chung Hi cũng đứng dậy, nhìn người đàn ông trong đám đông từ xa.
Cùng lúc đó, Bạc Lương Thần cũng chú ý đến cô.
Bốn mắt chạm nhau, trong đầu Chung Hi tựa như xuất hiện hai mặt hoàn toàn khác của anh khi ở trong phòng khách sạn.
Rốt cuộc đâu mới là anh thật sự.