Trước khi ra ngoài, Hàn Chỉ Mai còn quan sát dáng người của Chung Hi, sau đó bước ra ngoài và thầm nghĩ điều gì đó.
Chung Hi thở dài, “Lục Bắc, đêm qua...”
“Em không cần giải thích với anh.” Nuốt xuống miếng cháo cuối cùng, Lục Bắc lại ngước mắt lên, ánh mắt trong veo, “Anh rất rõ em là người như thế nào. ”
Ánh mắt chân thành như vậy đã chạm đến trái tim của Chung Hi.
“Là vì chuyện của anh, đúng không?” Lục Bắc lấy di động ra, “Buổi sáng anh đã nói chuyện với anh Tôn, anh ấy nói hiệp hội đua xe đã lùi ngày công bố báo cáo điều tra vụ tai nạn, Chung Hi, em đừng gánh vác điều đó một mình.”
Nếu là vì chuyện của anh mà cô bị người ta thao túng, thì anh không đành lòng.
“Em chỉ muốn làm hết sức mình, xem như anh ta nói cũng giữ lời.”
Một chữ anh ta này, còn khiến người ta khó chịu hơn là những lời mà Từ Á nói vừa rồi.
Lục Bắc đặt bát đũa xuống, chậm rãi và cẩn thận nắm lấy tay Chúng Hi, “Nếu, không phải bác sĩ nói, có thể anh sẽ cưa chân thì em…”
Câu nói này của anh nghẹn ngào, khó tả.
“Em vẫn sẽ đồng ý hẹn hò với anh chứ?”
Anh thẫn thờ nhìn Chung Hi, ánh mắt chứa đầy tình cảm sâu sắc.
Bắt gặp ánh mắt của anh, cuối cùng Chung Hi cũng chậm rãi gật đầu.
Lục Bắc còn chưa kịp mở miệng nói tiếp thì y tá đã đẩy xe thuốc đi vào, “Giường số 3, thay thuốc, còn có, bác sĩ vừa mới hội chẩn xong, buổi chiều sẽ tiến hành phẫu thuật lần thứ hai, không được ăn uống trong hai tiếng trước khi phẫu thuật.”
Lúc này Lục Bắc mới nới lỏng tay Chung Hi.
Nhìn bầu không khí mập mờ giữa hai người, cô y tá ghen tị nói: “Nếu ca phẫu thuật thành công, hẳn là anh có thể xuất viện sớm.”
Chung Hi thở phào nhẹ nhõm, hai người nhìn nhau mỉm cười.
Mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi.
Trưa hôm đó, Tập đoàn Bạc thị đã xảy ra một chuyện lớn.
Văn phòng tổng giám đốc đơn phương tuyên bố: “Chấm dứt mọi hợp tác kinh doanh với nhà họ Vũ, đồng thời khai trừ Vũ Tiểu Thiếu.”
Sau khi biết tin, người kinh ngạc nhất không phải Vũ Tiểu Thiếu, mà là phó tổng giám đốc Tiêu Nghị.
Đang chơi golf trong nhà trong phòng làm việc, nghe thư ký báo cáo, anh ta đập gậy vào cửa tủ kính.
“Cái gì?”
Anh ta kéo cà vạt, cười khẩy: “Bạc tổng của chúng ta ngày càng dài tay nhỉ.”
Đầu tiên là tiêu thụ mấy lô hàng trong kho hàng, hại Tiêu Nghị tổn thất rất nhiều.
Bây giờ đã phát hiện ra điều gì mà lại chặt đứt con đường của nhà họ Vũ đây.
Vậy sau này anh ta sẽ chiếm đoạt tiền của công ty như thế nào?
Tiêu Nghị chửi rủa và đập vỡ bàn trà bằng gậy đánh golf.
Trước cửa, Bạc Hoài n vừa vặn đi ngang qua, nhìn người đàn ông đang ném đồ đạc để trút giận trong văn phòng, ông ta bất đắc dĩ thở dài và xoay người rời đi.
Ngay sau đó Bạc thị tổ chức họp hội đồng quản trị.
Tiêu Nghị không những đến muộn, mà còn nháy mắt với thành viên hội đồng quản trị quen thuộc, người này lập tức hỏi: “Bạc tổng, tai nạn ở Lôi Đình cúp bây giờ ầm ĩ lớn như vậy, bên hiệp hội đua xe cũng chậm chạp không đưa ra câu trả lời, tôi thấy đã đến lúc nên lấy lại khoản đầu tư của công ty.”
Nếu liên quan đến tiền bạc, thì đương nhiên sẽ có người lên tiếng hùa theo.
“Đúng thế, bây giờ bên ngoài đều đang chờ xem trò cười của chúng ta, hơn nữa gây nên phiền phức lớn như vậy, tôi cảm thấy tốt hơn hết là nên nhanh chóng thu hồi vốn đầu tư.”
Ngồi trên ghế tổng giám đốc, Bạc Lương Thần hời hợt nói một câu: “Tiền đã chuyển, hợp đồng cũng đã ký từ trước, bây giờ lại lật lọng, vậy thì mặt mũi của Bạc thị sẽ để ở đâu?”
Nước đổ khó hốt.
“Vậy chúng ta cũng không cần phải gánh tiền thuốc men của Lục Bắc chứ? Buổi sáng tôi đi qua phòng kế toán, bọn họ...”
Còn chưa nói xong, Bạc Lương Thần đã liếc mắt qua.
Vị thành viên hội đồng quản trị kia sợ đến mức im miệng ngay lập tức.
Tiêu Nghị nhíu mày, giả vờ như trước đó không biết chuyện gì, “Bạc tổng, những lời giám đốc Lý nói cũng có lý. Không ai có thể biết chắc chuyện gì sẽ xảy ra trên đường đua. Nếu khoản đầu tư của công ty đã sẵn sàng thì không cần thiết phải chịu những trách nhiệm không nên gánh chịu, để tránh có người tung tin đồn thất thiệt, nói Bạc tổng đây là lấy việc công làm việc tư.”