Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Bạc Lương Thần - Chung Hi (full)

Chung Hi nhíu mày, anh ta sẽ tốt bụng như vậy sao?  

 

 

Những lời đối thoại vừa mới nghe thấy đó lại hiện lên trong đầu, điều đó có nghĩa là người đánh ngất cô không phải là Bạc Lương Thần.  

 

Trái lại, là Bạc Lương Thần đã cứu cô.  

 

Chung Hi liếc nhìn khung cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ, nghĩ thế nào cũng cảm thấy giống như một giấc mơ.  

 

Cô không đi thẳng đến bệnh viện, mà về nhà thay quần áo, mặc một chiếc áo len cao cổ để có thể che đi những dấu vết mà Bạc Lương Thần để lại tối qua.  

 

Sau đó đi mua bữa sáng ở gần đó, rồi mới xách đến bệnh viện.  

 

Hôm nay Lục Bắc phải làm vài kiểm tra, nghĩ vậy cô bước thật nhanh.  

 

Vừa đến cửa phòng bệnh, đã nhìn thấy cả nhà Từ Á đang ngồi bên trong.  

 

Từ Á mỉm cười dịu dàng, còn bưng bữa sáng trong tay: “Anh Lục Bắc, đây là canh gà em tự làm, còn có cả bánh ngọt, đều rất thanh đạm, anh có muốn ăn thử không?”  

 

Lục Bắc nhíu mày, “Không cần.”  

 

Từ Á lúng túng rút tay về, “Nhưng mà, em đã đặc biệt dậy sớm để làm những thứ này cho anh.”  

 

Lục Bắc hoàn toàn không cảm kích, Từ Á đành phải cầm bát lại trước, cô ta vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Chung Hi đang đứng ở cửa, đảo mắt, “Chị Chung Hi, chị đến rồi.”  

 

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Chung Hi.  

 

Lúc này Chung Hi mới nhấn nắm đửa cửa, bước vào, bữa sáng cô mua để cùng một chỗ với bữa sáng tinh xảo của Từ Á mang đến, quả thực rất quê mùa.  

 

Nhưng Lục Bắc lại nói thẳng, “Tiểu Hi, anh muốn ăn cơm.”  

 

Vừa rồi anh mới từ chối Từ Á.  

 

Câu nói này thực sự khiến cho nhà họ Từ ngượng ngùng.  

 

Cha mẹ Từ Á ngay lập tức rời đi với vẻ mặt lạnh lùng, chỉ còn lại Từ Á vẫn ngồi ở đó.  

 

“Để bác múc, Tiểu Hi con ngồi đó nghỉ ngơi đi.” Hàn Chỉ Mai đi qua, khẽ nói, bà ấy có hơi tự trách, Từ Á luôn ầm thầm chèn ép Chung Hi, nếu không phải trước kia bà ấy gán ghép bậy bạ thì sẽ không đến mức rối loạn như thế này.  

 

“Đúng vậy, chị Chung Hi nên nghỉ ngơi một chút, tối hôm qua ở khách sạn Crown chơi đến rạng sáng chắc chắn là rất mệt nhỉ!” Từ Á ra vẻ ngây thơ, trực tiếp lấy ảnh đã chuẩn bị sẵn ra, “Hôm qua đúng lúc ba tôi đi bàn công việc ở bên đó, tình cờ nhìn thấy chị Chung Hi ở cùng với mấy người đàn ông, dường như là thiếu gia nhà họ Bạch phải không?”  

 

“Tôi cũng không ngờ, hóa ra chị Chung Hi lại chơi vui đến vậy.”  

 

Chung Hi nghiến răng, những lời này nghe thế nào cũng thấy rất chói tai, “Có liên quan gì đến cô không?”  

 

Từ Á ra vẻ ngạc nhiên, giống như đang nói bị người khác vạch trần việc riêng tư mà tại sao Chung Hi vẫn có thể không sợ như vậy?  

 

Cô ta che mặt mỉm cười, “Tôi là quan tâm đến chị thôi, tôi biết bác gái Lục không thích con gái chơi bời, một đêm chị uống rượu cùng với bốn năm người đàn ông, lỡ như xảy ra chuyện gì thì không hay lắm đâu nhỉ.”  

 

“Được rồi, ba mẹ cháu đều đi cả rồi, cháu cũng không cần ở lại đây nữa đâu.” Hàn Chỉ Mai chịu không nổi, quát lên.  

 

Sắc mặt của Lục Bắc bên kia cũng rất u ám.  

 

Thấy lời mình nói có tác dụng, Từ Á vui vẻ đứng lên: “Bác Lục nói đúng, vậy cháu đi trước, lần sau lại đến thăm anh Lục Bắc.”  

 

Lúc ra khỏi cửa, cô ta còn đặc biệt nhìn Chung Hi, nụ cười lạnh lùng trên mặt vô cùng chói mắt.  

 

Cánh cửa lại đóng lại, trong phòng bệnh rất yên lặng.  

 

Hàn Chỉ Mai do dự hết lần này đến lần khác, vẫn không nhịn được hỏi: “Tiểu Hi, những lời nó nói vừa rồi đều là, là thật sao?”  

 

Chung Hi cụp mắt xuống, “Vâng.”  

 

Cô không muốn nói dối.  

 

“Con... Sao con có thể! Haiz, cho dù ở bệnh viện có buồn chán thì con cũng không thể đi đến nơi đó chứ!” Hàn Chỉ Mai có chút nóng nảy.  

 

Gần đây việc làm ăn của nhà họ Lục không được tốt, lại thêm Lục Bắc bị thương, hai vợ chồng họ đã rất mệt mỏi, nếu Chung Hi cũng không bớt lo như vậy, thì thật sự hỗn loạn.  

 

Chung Hi xoắn tay đầu ngón tay, không biết nên nói như thế nào.  

 

Lục Bắc đang nằm trên giường bệnh đột nhiên ngồi dậy, nhẹ nhàng nói: “Mẹ, là con nhờ Chung Hi đi gặp bạn của con.”  

 

Chung Hi bỗng ngẩng đầu lên nhìn.  

 

Lục Bắc chỉ nhàn nhạt ăn bữa sáng cô mua, như thể anh đang nói về một chuyện vô cùng bình thường.  

 

Hàn Chỉ Mai đảo mắt nhìn hai người họ, “Thật?”  

 

“Có lẽ là Từ Á tình cờ nhìn thấy nên nói lung tung thôi, mẹ không cần để trong lòng.” Lục Bắc nói như thế rồi gắp một miếng dưa cải.  

 

Con trai ruột cũng đã nói như vậy rồi, đương nhiên không lý nào Hàn Chỉ Mai lại không tin.  

 

Bà ấy lập tức nở nụ cười, “Mẹ đã nói mà, Tiểu Hi ngoan thế sẽ không thể như vậy được, nào, hai đứa các con cùng ăn đi, mẹ ra ngoài một lát.”  

 

Bà ấy muốn để lại không gian riêng cho hai người họ.  

Advertisement
';
Advertisement