Chung Hi nghiến chặt răng, đã để cho cô đi còn giở trò sau lưng? Bạc Lương Thần, có ý nghĩ gì không?
Tiếp sau đó là một mớ âm thanh hỗn độn.
Chung Hi không thể phân biệt được.
Một giây sau, có người hét lên, “Cô ta không phải là chiếc giày rách mà anh ném đi sao? Anh đến mức vậy sao! Anh có thể chơi cô ta, thì mấy người anh em này của tôi…”
Rầm.
Bạc Lương Thần lại ra tay lần nữa.
Anh nắm lấy cô áo Vũ Tiểu Thiếu, lôi anh ta lên đánh.
Mỗi một cú đấm, không phải đơn thuần là phát tiết.
“Chỉ có tao mới là người có thể động vào cô ấy .” Anh đầy tàn nhẫn, sau đó đá bay Vũ Tiểu Thiếu, “Bắt đầu từ ngày mai, đừng xuất hiện trước mặt tao.”
Lúc Bạch Bân chạy đến, Vũ Tiểu Thiếu đã bị đánh gãy mấy cái răng, trên mặt và trên người đều là vết thương, đang ôm xương sườn, đau đến nỗi kêu không ra tiếng.
“Bạc thiếu, có phải nặng quá rồi không? Cậu ta cũng không phải…”
“Cút.”
Bạc Lương Thần thốt ra từ này một cách rất gay gắt, sau đó đi thẳng vào phòng bên trong.
Bạch Bân nhìn Vũ Tiểu Thiếu bị đánh tơi tả, thở dài, “Tôi đưa cậu đi bệnh viện.”
Ít nhất, Bạc Lương Thần đến kịp, Vũ Tiểu Thiếu cũng chưa bị đánh tàn phế, nếu không, thật sự sẽ gây ra mạng người.
Vũ Tiểu Thiếu được đỡ dậy, anh ta đã không còn sức để đi ra ngoài, vì vậy chỉ có có thể buồn bực lẩm bẩm, “Rõ ràng anh ta hận Chung Hi đến vậy, tại sao, không cho người khác động…”
“Những năm này, cậu còn không hiểu Bạc thiếu? Nếu anh ấy thật sự muốn ra tay, thì ngày mai Chung Hi sẽ biến mất khỏi Vân Thành, chỉ là anh ấy không dám thừa nhận tình cảm của mình với cô ấy.”
Bạch Bân thở dài, “Cậu về cố gắng dưỡng sức vài ngày, tôi sẽ cầu xin anh ấy tha thứ giúp cậu, chuyện này tôi cũng có trách nhiệm.”
Vũ Tiểu Thiếu gục đầu xuống, im lặng.
Trong phòng, không mở đèn.
Chung Hi cảm giác được có người đi vào, nhưng cô biết bây giờ không phải là thời điểm tốt nhất để mở mắt ra.
Tại sao Bạc Lương Thần lại tức giận như vậy?
Cô nghĩ không ra, nên trước tiên chỉ có thể đợi, lắng nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, cô đang suy nghĩ cách đối phó trong lòng.
Nhưng anh không đến quá gần và cũng không động vào cô.
Lần đầu tiên, họ yên lặng ngồi trên một chiếc giường như vậy, Bạc Lương Thần ngồi, cô nằm.
Cho đến khi nghe thấy tiếng thở dài của anh trong không khí thì Chung Hi mới biết anh vẫn chưa đi.
Anh chậm rãi đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve cổ bên phải của cô, đó là nơi anh vừa mới để lại dấu vết, ánh mắt của người đàn ông kìm nén, đau đớn dần bao phủ trong mắt.
Động tác của anh mềm mại hơn bao giờ hết.
Chung Hi cũng bị dọa sợ.
Cô nín thở và tiếp tục giả vờ ngủ.
‘Nếu em có thể…” Anh còn chưa nói hết câu, di động đã vang lên.
Anh liếc nhìn màn hình di động, đứng dậy bước ra ngoài.
Cánh cửa lại đóng lại, Chung Hi từ từ mở mắt ra, cô xác định người vừa rồi là Bạc Lương Thần, nhưng tại sao Bạc Lương Thần có thể dịu dàng với cô đến vậy.
Chung Hi ở lại trong phòng một lúc, trời đã sắp sáng.
Có lẽ Bạc Lương Thần sẽ không quay trở lại, Chung Hi thở phào nhẹ nhõm, lập tức xuống giường đi ra ngoài.
Vừa mở cửa ra, đã nhìn thấy vệ sĩ của Bạc Lương Thần đứng ở bên ngoài.
“Chung tiểu thư, xe đang ở dưới lầu, bây giờ đưa cô về sao?” Vệ sĩ hỏi.
Chung Hi sững sờ, cô tưởng họ đang trông chừng mình và không để cho cô đi.
Cô gật đầu, hai vệ sĩ lần lượt hộ tống cô lên xe.