Anh ta ho nhẹ một tiếng: "Ôn Tổng, bây giờ vẫn nên gọi là Bạc Tổng đi, hôn lễ đã kết thúc rồi."
Sắc mặt Ôn Quốc Huy khó coi, ngay cả một trợ lý cũng dám ngắt lời ông ta!
Nhưng ai nói ông ta muốn mời chào con rể là Bạc Lương Thần chứ?
Kiêng dè tài lực của Bạc Thị, ánh mắt ông ta đấu tranh một hồi, cuối cùng nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
"Bạc Tổng, chuyện này, cũng không phải Nguyễn Nhi cố ý, vẫn nên..."
Bạc Lương Thần ngồi trên ghế sô pha, lạnh lùng nhìn thoáng qua Ôn Quốc Huy: "Vậy ông giải thích thế nào về chữ trên mặt dây chuyền kia?"
Vì kết hôn mà cố gắng lừa anh?
Sắc mặt Ôn Nguyễn Nhi trắng bệch, ngã ngồi trên ghế sô pha bên cạnh, vốn dĩ không dám ngẩng đầu.
"Cho dù có nói thế nào, Nguyễn Nhi cũng đã mang thai, chuyện trước kia thì hãy để cho nó qua đi." Trang Uyển Như thừa cơ nói.
Ôn Nguyễn Nhi nghe thấy lời nói này của Trang Uyển Như như vớ được cọng cỏ cứu mạng, hai mắt tỏa sáng.
"Lương Thần, em xin anh, xin anh nể mặt đứa con trong bụng em mà đừng bỏ rơi em có được không? Con không có tội, cũng không thể để nó vừa ra đời đã không có cha."
Sắc mặt u âm của Bạc Lương Thần nay lại càng khó coi hơn.
Không có cha.
Lúc choàng tỉnh giấc vào nửa đêm, anh luôn mơ thấy hình ảnh cha anh chết thảm thương ngày trước.
Anh đã cảm nhận được sâu sắc nỗi đau mất cha.
Anh lại nhìn về phía Ôn Nguyễn Nhi, ánh mắt sâu thẳm không có một chút tình cảm.
"Vậy cô dưỡng thai ở nhà họ Ôn đi, không được phép đi bất cứ nơi nào."
Sau khi bỏ lại câu nói đó, Bạc Lương Thần cũng không để ý đến tiếng níu kéo của Ôn Nguyễn Nhi nữa, bước ra khỏi phòng nghỉ.
Trước khi anh tra rõ đầu đuôi mọi chuyện, chắc chắn Ôn Nguyễn Nhi phải bị cấm cửa.
Bên kia, Chung Hi vừa làm loạn một trận trong hôn lễ, sau khi rời đi cũng không cảm thấy vui vẻ gì.
Cô bước lên xe, rũ bỏ tất cả mặt nạ, dương như hơi mỏi mệt.
Ngón tay Lục Bắc gõ lên tay lái: "Bây giờ em đã nghĩ ra sẽ đến đâu chưa?"
Chung Hi lắc đầu, cười tự giễu một tiếng.