Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Bạc Lương Thần - Chung Hi (full)

 Chung Hi cười vỗ vỗ bả vai anh, mở to mắt, nghịch ngợm lè lưỡi: “Lừa mọi người đấy!”  

 

“Em!”  

 

Lục Bắc lắc lắc cánh tay: “Em có biết em nặng thế nào không hả, anh đỡ em đi ra, cánh tay sắp gãy rồi.”  

 

Chung Hi cầm lấy túi xách của mình: “Không còn cách nào đâu, hôm nay em thật sự quá mệt mỏi, nói với mọi người đi trước, lại sợ làm mất đi hứng thú của mọi người, xin lỗi mà.”  

 

Cô nhếch khóe miệng, mỉm cười đơn thuần vô hại.  

 

Cô sẽ không nói cho Lục Bắc biết, vừa rồi cô từ đi toilet ra, không cẩn thận nghe được lời nói của anh và Bạc Lương Thần.  

 

Cô che giấu tâm tư của chính mình bằng nụ cười.  

 

Làm sao có thể, để Lục Bắc bị thương vì cô, về phần Bạc Lương Thần nói cô mấy câu kia, không đau không ngứa.  

 

Anh ta ngay cả chuyện hại nhà cô tan cửa nát nhà cũng làm ra được, loại người này, không có tâm.  

 

“Vậy em ở đây chờ anh, anh đi lấy xe.” Lục Bắc nói xong, đem áo khoác của mình khoác lên vai Chung Hi, bước nhanh về phía bãi đỗ xe.  

 

Chung Hi ở trong gió đêm rùng mình một cái, thuận tay quấn quần áo chặt một chút.  

 

Cô nhìn Lục Bắc rời đi, đồng thời cũng nhìn thấy một chiếc xe khác từ bên kia chạy tới, biển số 4411.  

 

Đây là xe lái riêng của Bạc Lương Thần, bình thường, lúc anh ta tự lái xe sẽ lái chiếc này.  

 

Chung Hi theo bản năng quay đầu đi, không muốn gặp anh ta.  

 

Nhưng không biết chuyện gì xảy ra, Bạc Lương Thần lại lái xe dừng lại bên cạnh cô, còn hạ cửa kính xe xuống: “Lên xe.”  

 

Khảong cách chỉ có vài bước, Chung Hi sửng sốt hai giây: “Anh nhận nhầm người rồi.”  

 

Người đàn ông nắm chặt tay lái, nghiêng đầu, mắt lạnh băng: “Khuôn mặt này của em, hóa thành tro tôi cũng nhận ra, lên xe, chúng ta nói chuyện.”  

 

Tầm mắt anh xẹt qua áo khoác trên người cô, càng không có kiên nhẫn.  

 

Chung Hi nhìn trái nhìn trái nhìn phải, bước về phía trước vài bước, khom lưng ghé vào cửa sổ bên ghế phụ, mùi rượu nhàn nhạt trên người cô rất giống với hương vị trên người Lục Bắc.  

 

Chọc cho Bạc Lương Thần càng thêm không vui.  

 

“Không phải anh lén đến tìm tôi, để lấy lại tiền thưởng về chứ! Nếu anh làm chuyện gì đó mờ ám, tôi nhất định sẽ tìm paparazzi phơi bày anh ra ánh sáng.”  

 

Thô tục, thấp kém.  

 

Cô vừa mở miệng, tất cả đều là tiền.  

 

Làm gì có chút dáng vẻ của thiên kim tiểu thư!  

 

Loại phụ nữ này, dù để cho anh ta vướng bận trong lòng, cũng nhất định là bởi vì thống hận.  

 

Bạc Lương Thần nhìn chằm chằm mặt cô: “Chung Hi, sao giờ cô thô tục như vậy.”  

 

Chung Hi không khỏi nở nụ cười: “Bạc tổng, có lẽ anh không hiểu rõ tình huống gần đây của tôi, tôi không đi trộm cướp bóc, đã rất tốt rồi, với cả, tôi nhắc nhở anh một câu, giữa chúng ta, không có gì để nói.”  

 

“Trừ khi, anh quỳ xuống xin lỗi tôi.”  

 

“Cho dù như vậy, tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh, cho nên, anh ở cách xa đến đâu, cút xa được bằng đấy cho tôi.”  

 

Chung Hi đứng thẳng người lên, nhất thời, ý cười trong đáy mắt hoàn toàn tiêu tan.  

 

Thay vào đó là một khuôn mặt lạnh lùng cô độc.  

 

Cô quay người, quyết định rời đi.  

 

Nhìn bóng lưng hiện rõ trong gương chiếu hậu, Bạc Lương Thần hoảng hốt nhớ tới một chuyện.  



Từng là thiên kim Chung thị xinh đẹp tự tin, tràn ngập ánh hào quang, hình như là bị anh ta tự tay hủy diệt. 

Advertisement
';
Advertisement