Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Bạc Lương Thần - Chung Hi (full)

 Chung Hi mở cửa xe, tự nhiên ngồi vào trong xe Lục Bắc.  

 

Hai người thậm chí còn nhìn nhau cười, hình ảnh kia hiện rõ trong gương chiếu hậu của Bạc Lương Thần.  

 

Người đàn ông nghiêng đầu, nhìn Lục Bắc đạp chân ga, từ bên trái xe anh nghênh ngang rời đi.  

 

“Chung Hi, đó là xe của ai vậy?” Lục Bắc nhíu mày hỏi, thật ra trong lòng anh ta đã có đáp án.  

 

“Bạc Lương Thần.”  

 

Chung Hi cảm thấy có chút đau đầu, hạ cửa kính xe xuống một chút, nghĩ để gió thổi qua một phát, có thể tỉnh táo hơn.  

 

“À.”  

 

Lục Bắc có chút uể oải cười nhạt, “Trước kia anh không biết, tính cách của Bạc Lương Thần lại khiến người ta chán ghét như vậy.”  

 

Chung Hi nhướng mày nhìn qua, cô rất ít khi nghe từ trong miệng Lục Bắc nói chán ghét một người: “Sao lại nói như vậy? “  

 

“Anh ta theo sau hai giao lộ rồi.” Sắc mặt Lục Bắc không chút thay đổi đạp chân ga, dùng trình độ tay đua của anh, hơn nữa tính năng của chiếc xe này cũng không tệ, vèo một cái, lập tức lao ra khỏi giao lộ.  

 

Nhưng phía sau, xe của Bạc Lương Thần vẫn theo sát nhưu cũ.  

 

Chung Hi ngây ra hai giây.  

 

Bạc Lương Thần lái xe đuổi theo cô?  

 

“Anh ta có bị điên không?”  

 

Mi tâm Lục Bắc nghiêm nghị, thò tay ra, chỉ vào tấm biển khách sạn phía trước, thuận miệng nói: “Chung Hi, anh biết em không muốn anh bị liên lụy, nhưng hôm nay, anh giúp em xả giận.”  

 

“Hả?”  

 

Chung Hi chưa kịp phản ứng, đã thấy Lục Bắc rẽ trái, lái xe chạy vào bãi đỗ xe ngầm của khách sạn Leons.  

 

Lục Bắc đóng cửa xe, kéo Chung Hi đi vào trong khách sạn.  

 

“Anh ta không phải muốn đi theo sao? Vậy thì tiếp tục đi, xem anh ta có gan đi vào không.” Lục Bắc nhíu mày, bỗng nhiên kề sát vào bên tai Chung Hi: “Chẳng lẽ, em không tò mò anh ta một mực đuổi theo chúng ta, là có ý gì?”  

 

“Không tò mò lắm.”  

 

Chung Hi chẳng còn muốn phỏng đoán tâm tư của người đàn ông kia.  

 

Trước kia lúc còn là Bạc phu nhân, một ngày 24 giờ cô đều muốn biết Bạc Lương Thần đang làm gì, vì sao không về nhà.  

 

Bây giờ, cô không cần phải suy nghĩ chuyện đó nữa.  

 

“Đi, lên tầng.”  

 

Lục Bắc giật giật khóe môi, thoáng nhìn thấy xe của Bạc Lương Thần tiến vào, thang máy vừa vặn tới, anh ta và Chung Hi cùng nhau đi vào.  

 

Để cho Bạc Lương Thần có thể đuổi kịp, anh ta vẫn không ấn số tầng.  

 

Chưa đầy một lát, cửa thang máy mở ra, trong nháy mắt, anh ta quay lưng lại, đứng trước mặt Chung Hi.  

 

Một tay chống lên đỉnh đầu Chung Hi, một tay xách túi xách trong tay cô.  

 

Động tác này, từ góc độ bên ngoài thang máy nhìn qua, vô cùng mập mờ, giống như Lục Bắc đang ôm Chung Hi vào lòng vậy.  

 

Chung Hi khẽ ngước mắt lên, từ bả vai của Lục Bắc, thấy được đôi mắt lạnh lùng sâu hun hút của Bạc Lương Thần.  



Cô nhíu mày, lui người về phía sau, dùng ánh mắt ý bảo Lục Bắc, không cần như vậy. 

Advertisement
';
Advertisement