Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Bạc Lương Thần - Chung Hi (full)

 Ôn Nguyễn Nhi trợn mắt trừng Chung Hi. Cô ta lắc mông đi đến, mảng da thịt lớn lộ ra ngoài dán chặt vào cánh tay Bạc Lương Thần, giọng nói vừa ngọt ngào vừa e lệ: "Lương Thần, em đang định đi tìm anh!"  

 

Dù thế nào đi chăng nữa, hiện giờ người bên cạnh Bạc Lương Thần chính là cô ta!  

 

Nhà họ Chung đã phá sản, Chung Hi từng ngồi tù, không còn là đối thủ của cô ta.  

 

Nghĩ vậy, Ôn Nguyễn Nhi lại cọ lên người Lương Bạc Thần. Tối nay cô ta cố ý đổi nước hoa mới, mặc dù không phải chuẩn bị vì Bạc Lương Thần, nhưng người mua nước hoa giúp cô ta nói là không một người đàn ông nào có thể cưỡng lại mùi hương quyến rũ này.  

 

Thế nhưng Bạc Lương Thần hoàn toàn không có phản ứng.  

 

Chung Hi cười khẩy, "chậc chậc" hai tiếng: "Bạc phu nhân... à không, hôn lễ của các người vẫn chưa hoàn thành, không thể gọi cô như vậy được."  

 

Sắc mặt Ôn Nguyễn Nhi đỏ bừng.  

 

Đúng là bây giờ cô ta vẫn chưa phải là nữ chủ nhân danh chính ngôn thuận của nhà họ Bạc.  

 

"Nghe nói bộ phim mới của Ôn tiểu thư sắp lên sóng, tên là 'Mùa xuân đỏ thắm' thì phải? Tên này nghe có vẻ tươi mát thoát tục đấy. Cô là vai nữ số một hả?"  

 

Ôn Nguyễn Nhi nghiến răng nhìn Chung Hi chòng chọc, chắc chắn là đối phương cố ý.  

 

"Không phải à? Vậy thì là vai nữ số hai?"  

 

Chung Hi càng cười tươi hơn. Thấy sắc mặt Ôn Nguyễn Nhi thoắt xanh thoắt đỏ, cô vỗ trán như chợt hiểu ra: "À, tôi nhớ sai rồi, trong bộ phim này cô vào vai nữ số bốn, hình như trên poster phim không có mặt cô. Sao Bạc Tổng lại không đầu tư mấy chục triệu cho cô để đổi lấy vai được lộ diện nhiều một chút?"  

 

"Đó là chuyện của chúng tôi, không đến lượt cô quan tâm."  

 

Ôn Nguyễn Nhi thẹn quá hoá giận, nhưng bận tâm Bạc Lương Thần còn đang ở đây, không muốn hủy hoại hình tượng đẹp đẽ của mình trong mắt anh ta, cho nên cố nuốt lại những lời nói chối tai.   

 

"Hôn lễ của chúng tôi đã bị cô phá hủy, xin cô hãy buông tha cho tôi, đừng dây dưa với Lương Thần nữa."  

 

Nhưng kỹ năng diễn xuất của cô ta thật sự quá tệ, chỉ thiếu điều viết tâm sự lên mặt, trong lòng nghĩ một đằng, ngoài mặt thể hiện một nẻo.  

 

Chung Hi thì trái ngược, ghét là ghét, không thèm che giấu chút nào.  

 

Hơn nữa, khí thế của cô cũng đè bẹp Ôn Nguyễn Nhi.  

 

Bạc Lương Thần bất giác nhíu mày, ánh mắt vẫn dán chặt vào Chung Hi, không nổi tí hứng thú nào với cô nàng Ôn Nguyễn Nhi chủ động bám lấy.  

 

Ôn Nguyễn Nhi không chú ý tới điều này.  

 

Cô ta cố nặn ra mấy giọt nước mắt.  

 

"Lương Thần, em không muốn tranh cãi với cô ta. Nhưng anh cũng thấy rồi đấy, cô ta hung hăng thế kia."  

 

Cơ mặt Chung Hi giãn ra, ngón út khều lọn tóc sau tai. Cô chớp mắt, đôi mắt chất chứa vẻ chế nhạo, ý cười hoàn toàn tan biến.  

 

Thay vào đó là lạnh lùng vô tận.  

 

"Nếu không phải tôi vừa ra tù, thì tôi không chỉ cãi nhau với cô thôi đâu. Chuyện gia đình tôi phá sản, nhà họ Ôn các người không nhúng tay chắc? Ôn Nguyễn Nhi, sông có khúc người có lúc, chúng ta cứ chờ xem!"  

 

"Cô..."  

 

Móng tay Ôn Nguyễn Nhi bấm vào lòng bàn tay.  

 

Đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Chung Hi, cô ta sợ đến nỗi lùi về sau nửa bước.  



Sao lại như vậy! 

Advertisement
';
Advertisement