Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Bạc Lương Thần - Chung Hi (full)

 Trước đây Chung Hi không phải như thế này. Trước đây cô yếu đuối, nhát gan, một lòng một dạ thích Bạc Lương Thần, Bạc Lương Thần chính là điểm yếu của cô.  

 

Nhưng hình như bây giờ cô không mảy may quan tâm tới Bạc Lương Thần.  

 

Mọi đòn "tấn công" của Ôn Nguyễn Nhi đều giống như đánh vào bông, chẳng có lực sát thương.  

 

Song, mấy câu nói của Chung Hi lại khiến cô ta xấu hổ muốn độn thổ.  

 

"Thời gian không còn sớm, tôi không quấy rầy hai vị nữa. Hi vọng Bạc Tổng hãy quý trọng người trước mắt, các người rất xứng đôi. Có điều khi các người tổ chức hôn lễ lần tới, tốt nhất là tôi không có thời gian đến dự, nếu không..." Chung Hi vẫy tay, chưa nói xong đã đi vào phòng, không đếm xỉa tới hai kẻ chướng mắt này nữa.  

 

Chỉ cần cô còn ở Vân Thành, cô tuyệt đối không để cho Bạc Lương Thần sống xuôi chèo mát mái.  

 

Còn Ôn Nguyễn Nhi chỉ là hàng đi kèm mà thôi.  

 

.  

 

Trong hành lang, Bạc Lương Thần nén giận nhìn cánh cửa phòng đóng chặt kia, cảm thấy tâm trạng càng bực bội hơn.  

 

Anh ngoảnh đầu thì thấy Ôn Nguyễn Nhi còn định bám dính lên người mình.  

 

Anh gằn giọng hỏi một câu: "Sao em lại ở đây?"  

 

"Em..." Ôn Nguyễn Nhi sững ra mấy giây rồi mỉm cười đáp lời: "Em trông thấy xe của anh ở gần đây, không nhịn được theo tới. Đã mấy ngày rồi em không gặp anh, Lương Thần, em rất nhớ anh."  

 

Nói rồi Ôn Nguyễn Nhi kéo Bạc Lương Thần vào phòng.  

 

"Em nấu trà xong rồi, em rót cho anh uống nhé!"  

 

Nếu là lúc trước, Bạc Lương Thần thấy dáng vẻ như chim non nép vào người này, có lẽ anh còn chịu nói với cô ta vài câu.  

 

Nhưng kể từ khi Chung Hi trở về, gương mặt đẹp xuất sắc kia đã lấp đầy tâm trí anh.  

 

Nhìn Ôn Nguyễn Nhi, anh chỉ cảm thấy nhạt nhẽo nhàm chán.  

 

Trước khi rót trà, Ôn Nguyễn Nhi quay lưng về phía Bạc Lương Thần, cấp tốc gửi đi một tin nhắn. Sau đó cô ta dịu dàng sát lại gần anh, nhân tiện bóp vai cho anh.  

 

"Lương Thần, cho anh nè."  

 

Bạc Lương Thần liếc nhìn nước trà rồi uống một hơi cạn sạch.  

 

Không hiểu sao vừa nghĩ tới chuyện Chung Hi và Lục Bắc ở chung một phòng, anh chợt cảm thấy hoảng hốt, lại thêm ngửi thấy mùi hương trên người Ôn Nguyễn Nhi, đầu anh đau như sắp nứt ra.  

 

"Lương Thần, hôm qua cha em lại hỏi chuyện hôn lễ của chúng ta, làm sao đây anh?" Ôn Nguyễn Nhi vẫn chưa phát hiện ra sự khác thường của Bạc Lương Thần, cánh tay mềm mại ôm vòng bờ vai anh, nũng nịu oán trách: "Tất cả là tại Chung Hi, tự dưng cô ta xuất hiện làm rối loạn kế hoạch của chúng ta. Cha em bảo hay là nhân lúc bụng em chưa lớn, chúng ta nhanh chóng tổ chức bù."  

 

"Không tổ chức nữa."  

 

Bạc Lương Thần không đợi cô ta nói xong, lập tức thốt ra bốn chữ kia.  

 

"Gì... gì cơ?"

 

Đôi mắt đẹp của Ôn Nguyễn Nhi trợn tròn.  

 

Đến bây giờ cô ta vẫn còn nhớ hồi trước lúc Bạc Lương Thần cưới Chung Hi cực kỳ rầm rộ, sính lễ nhiều đến mức mấy chiếc xe chở không hết, hơn nữa toàn là trang sức đắt đỏ hàng thật giá cao.  

 

Sao đến lượt cô ta lại không tổ chức?  



Ôn Nguyễn Nhi thầm tức giận trong lòng, nhưng không dám ầm ĩ với Bạc Lương Thần, đành phải cố nhẫn nhịn mà hỏi một câu: "Tại sao? Lương Thần, em đâu có làm gì sai?" 

Advertisement
';
Advertisement