Sức cô không lớn, nhưng được cái đánh bất ngờ. Hơn nữa cô cứ như đang liều mạng, làm cho tên côn đồ kia cũng giật mình, nhất thời không kịp né tránh, bị Chung Hi phang trúng bụng.
Gã hét lên chói tai, khom lưng gập bụng. Chung Hi nhân lúc sơ hở liều mạng chạy ra ngoài.
Cô không dám quay đầu lại, cũng không dám dừng lại.
Cho đến khi cô nhìn thấy phía trước có rất nhiều cửa hàng, nước mắt bỗng trào ra. Đám người kia thấy Chung Hi chạy vào đám đông thì không đuổi theo nữa.
Tay Chung Hi không ngừng run rẩy, cô ngồi xổm giữa phố thương mại.
Cô khóc thút thít nghẹn ngào, ngón tay bấu chặt vào nhau, cơ bắp co giật vì sợ hãi quá độ.
Trên tầng hai đằng xa, Bạc Lương Thần đứng trước cửa sổ sát sàn, trong tầm mắt chỉ có bóng dáng của người ấy.
Bên kia là giọng nam hơi khàn khàn: "Xong việc rồi, mấy thằng nhãi kia không hiểu quy tắc, tôi đã cho người dạy dỗ. Có điều rõ ràng là bọn nó bị người khác mua chuộc, bày mưu đặt kế. Có cần điều tra tiếp không?"
Người gọi điện cho Bạc Lương Thần chính là Long ca.
Bởi vì không thích xã giao nên Long ca hiếm khi lộ mặt công khai, hai phía hắc bạch đều nể mặt anh ta vài phần, nhưng địa vị của mấy tên côn đồ kia quá thấp, hoàn toàn không biết quy tắc trong ngành.
Bạc Lương Thần đã từng giúp đỡ anh Long một lần, cho nên hai người có chút giao tình, dần dà cũng có qua có lại trên phương diện làm ăn.
Trợ lý Mẫn ủy thác việc đòi nợ Chung Hi cho công ty của anh Long.
Bạc Lương Thần dời mắt, giọng điệu lạnh lùng: "Phiền phức, không cần điều tra nữa."
Anh Long ở đầu dây bên kia mỉm cười: "Được, tôi biết rồi. Tôi sẽ thường xuyên báo cho cậu chuyện bên công ty đòi nợ, việc cậu giao cho chắc chắn không thành vấn đề."
Mặc dù anh Long không biết với thân phận và địa vị của Bạc Lương Thần, tại sao anh lại quan tâm đến người vợ cũ đã ly hôn như vậy.
Sau khi đàm phán với đối tác, trợ lý Mẫn đi tới bên cạnh Bạc Lương Thần: "Bạc Tổng, Trương Tổng đã đến quán cà phê dưới lầu."
Ý là bây giờ Bạc Lương Thần phải đi đàm phán hợp tác.
Ánh mắt của người đàn ông vẫn đặt trên bóng hình gầy guộc trên con đường kia.
Mãi lâu sau anh mới từ tốn dặn dò: "Tìm người bảo vệ cô ấy, đảm bảo sự an toàn của cô ấy. Ngoài ra..."
Trợ lý Mẫn cúi đầu, im lặng lắng nghe.
"Điều tra phía nhà họ Ôn xem có hành động gì đặc biệt không."
Trợ lý Mẫn giật mình: "Anh nghi ngờ chuyện Chung Hi bị côn đồ làm phiền liên quan đến Ôn tiểu thư sao?"
Anh ta vừa dứt lời, lập tức nói ngay: "Xin lỗi Bạc Tổng, là tôi lắm chuyện. Tôi lập tức đi giao việc."
Bạc Lương Thần xoay người đi đến thang máy.
Anh cũng mong là Ôn Nguyễn Nhi không liên quan. Trong mắt anh không chứa nổi một hạt cát, nếu nhà họ Ôn thật sự động đến Chung Hi sau lưng anh...
Anh vẫn chưa coi cha con nhà họ Ôn là người thân của mình đâu.
Giấu giếm anh xen vào việc của anh tức là phá vỡ quy tắc của anh, lại thêm chuyện Ôn Nguyễn Nhi lừa anh, mối hôn sự này thật sự không cần thiết tồn tại nữa.
Trợ lý Mẫn theo vào thang máy, chỉ cảm thấy bầu không khí xung quanh càng áp lực hơn.