Ôn Nguyễn Nhi không thể ngồi yên, lấy cớ đi vệ sinh gọi điện thoại cho Tiêu Nghị, “Chuyện trước đây anh nói Bạc Lương Thần trả hết nợ giúp Chung Hi, là thật sao?”
“Đương nhiên, sao vậy?”
“Anh nói, vì sao anh ấy lại làm như vậy.” Ôn Nguyễn Nhi có chút nôn nóng.
Tiêu Nghị ở bên kia điện thoại cố ý an ủi cô ta, “Có lẽ là để tự tay giết chết Chung Hi, Bạc Lương Thần rất hận người nhà họ Chung, giữ lại Chung Hi có lẽ là để chơi trò mèo vờn chuột, từ từ chơi chết cô ta.”
“Thật ư?”
Ôn Nguyễn Nhi nghe thấy lời này, tâm trạng mới cân bằng lại được một chút.
Đúng lúc này, Chung Hi đi vào nhà vệ sinh, mở một cánh cửa trong đó ra giống như hoàn toàn không nhìn thấy Ôn Nguyễn Nhi.
Ôn Nguyễn Nhi liếc nhìn trong gương.
“Được rồi, trước không nói với anh nữa.” Cô ta cúp máy, bước đi.
Cô ta không quan tâm mối quan hệ giữa Bạc Lương Thần và Chung Hi bây giờ là gì, cô ta chỉ muốn trả lại gấp ngàn lần sự chế giễu mà cô ta phải chịu trong hôn lễ!
Chỉ cần khóa cánh cửa này từ bên ngoài rồi dội một chậu nước đá vào bên trong…
Nghĩ như vậy, khóe miêng Ôn Nguyễn Nhi nhếch lên một nụ cười.
Chỉ là cô ta vừa đưa tay lên, cánh cửa đột nhiên được mở ra từ bên trong.
“Á!”
Ôn Nguyễn Nhi trượt chân, bị Chung Hi kéo vào.
Sau đó, ào ào!
Thùng nước đá trên bậc thềm bị Chung Hi đá vào người Ôn Nguyễn Nhi.
“Đồ điên này!”
Ôn Nguyễn Nhi ướt sũng cả người, nhưng Chung Hi lại không sao!
Ôn Nguyễn Nhi hét chói tai, hung dữ trừng mắt với Chung Hi.
Chung Hi nhìn cô ta với vẻ thích thú, “Vừa rồi ở tầng hai cô luôn nhìn chằm chằm tôi, còn bàn tán về tôi với bạn bè cô, cô cho rằng tôi vừa mù vừa ngu giống như cô sao?”
Ôn Nguyễn Nhi nghiến răng, “Vậy cô cũng không được hắt nước đá vào tôi!”
“Bằng không, đợi cho cô khóa trái cánh cửa này lại rồi dội nước lên người tôi ư?” Chung Hi đưa tay ra, đẩy mạnh lưng Ôn Nguyễn Nhi vào tường.
Kể từ sau khi bị mấy tên côn đồ kia bao vây thì Chung Hi trở nên rất nhạy cảm và cảnh giác.
Vừa rồi cô luôn có thể cảm thấy ai đó đang nhìn mình, cho nên cô mới dùng chiêu dụ rắn ra khỏi hang.
Lại không ngờ, Ôn Nguyễn Nhi hèn hạ như vậy.
Ôn Nguyễn Nhi cố hết sức giãy dụa, “Đồ điên, tôi đang mang thai con của Bạc Lương Thần đấy, nếu mẹ con chúng tôi có bất trắc gì, anh ấy sẽ không buông tha cho cô đâu!”
“Con của Bạc Lương Thần?”
Chung Hi giật mình, lẩm bẩm đọc mấy chữ này, ánh mắt chuyển đến bụng Ôn Nguyễn Nhi.
Họ cũng đã có con rồi?
Cũng đúng, cô và Bạc Lương Thần đã ly hôn lâu thế kia, anh ta cũng đã sớm có tình mới rồi.
Ôn Nguyễn Nhi nhìn thấy Chung Hi có chút lơ đễnh còn tưởng cô sợ Bạc Lương Thần, bèn xách một góc vạt váy lên.
Cô ta bỗng nhiên nhướng mày, vô cùng đắc ý, “Bây giờ cô quỳ xuống xin lỗi tôi đi, nghĩ cách làm khô chiếc váy này của tôi, nếu tâm trạng tôi tốt sẽ nói giúp cô vài câu van xin trước mặt Bạc Lương Thần, bằng không cô đợi chết đi. Anh ấy sẽ làm bất cứ mọi điều vì tôi và con, giết chết cô cũng dễ dàng giống như giết chết một con kiến vậy.”
“Ha…”