Ôn Nguyễn Nhi nghe thấy một tiếng cười khẩy vô cùng mỉa mai.
Cô ta trợn tròn đôi mắt xinh đẹp, “Chung Hi, cô có nghe thấy lời tôi nói không!”
“Nghe thấy rồi, hơn nữa còn nghe rất rõ ràng.” Chung Hi cúi đầu nhìn, tiện tay cầm chổi quét dọn ở góc tường lên, đặt vào trong tay ra dấu.
Vẻ mặt đó, hoàn toàn không quan tâm đến lời Ôn Nguyễn Nhi nói.
Ôn Nguyễn Nhi thấy cô từng bước đi về phía mình, có hơi không hiểu rõ suy nghĩ của Chung Hi, theo bản năng lùi về phía sau hai bước, “Được, người phụ nữ điên này, cô muốn chết phải không? Tôi sẽ gọi người vào ngay bây giờ!”
“Gọi đi, tốt nhất là để các đạo diễn nổi tiếng kia cũng nghe tiếng mà chạy đến, xem dáng vẻ nhếch nhác của cô bây giờ đi.”
Chung Hi không quan tâm, xách chổi đi từng bước về phía Ôn Nguyễn Nhi.
“Cô, cô làm gì?”
Ôn Nguyễn Nhi vừa mở miệng đã bị Chung Hi tát“bốp” một cái.
Cô ta vừa đau vừa tức, che gò má nóng ran, liên tục lùi lại.
Bời vì vào lúc này, ánh mắt của Chúng Hi thật sự rất đáng sợ, giống như ác quỷ đến từ địa ngục, trong đôi mắt đen kịt chứa đầy thù hận,
Lộp bộp.
Cây chổi đập vào bậc thềm, cùng lúc đó Chung Hi giơ chổi lên, mạnh mẽ lên tiếng, “Ôn tiểu thư, tôi nhắc nhở cô chút để cô còn biết lý do vì sao lại bị tôi đánh.”
“Cô dám đánh tôi?”
“Tôi có thù với Bạc Lương Thần, một mối thù đẫm máu. Bây giờ cô nói với tôi, cô mang thai con của anh ta, cô đoán xem tôi sẽ làm gì?”
Ôn Nguyễn Nhi hoàn toàn choáng váng.
Cô ta chỉ muốn hù dọa Chung Hi.
Chứ chưa từng nghĩ rằng mình sẽ giao điểm yếu vào trong tay cô.
“Con người tôi cũng không độ lượng gì, có thù tất báo! Lúc trước các người hại tôi mất đi một đứa con, vậy bây giờ tôi trả lại, không quá đáng nhỉ?” Chung Hi nở một nụ cười, nụ cười thê lương nhưng xinh đẹp, ánh mắt rất sắc bén, “Tôi rất muốn nhìn thấy dáng vẻ phát điên của Bạc Lương Thần đấy.”
“… Cô đừng làm chuyện ngu ngốc, cho dù giữa các người có ân oán gì thì đứa trẻ trong bụng tôi là vô tội!”
Chung Hi bình tĩnh nhìn cô ta, lẩm bẩm nói, “Đúng thế, đứa trẻ là vô tội.”
Vậy đứa trẻ cô đã mất thì sao?
Có ai quan tâm không!
“Không, đừng, cô đừng tới đây! Có ai không, bên ngoài có ai không!”
Ôn Nguyễn Nhi sửng sốt, hoảng sợ hét lên.
Cô ta hoàn toàn không có thời gian để bận tâm đến thứ khác, khó khăn lắm cô ta mới có được thẻ bài trong bụng, dựa vào đứa trẻ này mới có thể kết hôn với Bạc Lương Thần.
Nếu mất đứa trẻ này, thì cô ta sẽ kết thúc.
Cô ta liên tục lùi về phía sau, nghiêng mình né tránh lại ngã ngồi xuống bồn cầu.
Cả người lún vào trong, váy ướt sũng hết cả.
Nhưng Chung Hi vẫn đang tiến về phía trước, đến gần trước mặt cô ta, thù hận trong đôi mắt ấy cũng ngày càng mãnh liệt hơn, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng bệch của Ôn Nguyễn Nhi giống như địa ngục.
“Đừng mà!”
Tiếng hét chói tai của Ôn Nguyễn Nhi phát ra từ trong nhà vệ sinh.