Tuy nhiên, cô ta vui quá nên không chú ý đến ánh mắt lạnh lùng của Bạc Lương Thần vừa lia qua mình.
Chuông điện thoại của Bạc Lương Thần cũng vang lên, anh nhận cuộc gọi. Bên kia là giọng nói của anh Long: "Người anh bảo tôi theo dõi lại bị người ta trói rồi, là thằng em phố Khoan Ngũ. Xử lý thế nào?"
Ánh mắt Bạc Lương Thần tối sầm, anh nhớ ra lúc nãy Chung Hi đã uống rượu.
"Đưa người đến khách sạn giúp tôi."
Ôn Nguyễn Nhi nghe thấy câu này thì cuống lên, cố nặn ra vài giọt nước mắt: "Lương Thần, anh đang nói gì thế?"
Cô ta bày ra dáng vẻ tủi thân, trông nũng nịu thật đấy, nhưng mà Bạc Lương Thần lại không nể tình.
Anh tiếp tục nghe âm thanh trong điện thoại, anh Long mỉm cười nói: "Tôi đã tra rõ chuyện này, có liên quan đến vị Ôn tiểu thư nhà anh."
Nói thẳng ra là hai người phụ nữ tranh nhau bể đầu vì một người đàn ông.
Bạc Lương Thần nghe vậy, mặt mày tràn đầy lạnh lùng. Anh đặt điện thoại xuống rồi nhìn Ôn Nguyễn Nhi bọc mình như cái bánh chưng: "Hẳn là anh đã bảo trợ lý Mẫn nhắc nhở em yên tâm dưỡng thai ở nhà."
Vậy mà năm lần bảy lượt cô ta coi lời nói của anh như gió thổi bên tai?
Ôn Nguyễn Nhi nhận thấy anh không vui, bèn lập tức giải thích.
"Lương Thần, hôm nay thật sự là em đưa cha em đến đây, em... Nếu anh không thích em ra ngoài vậy, bây giờ em sẽ về ngay!"
Cô ta tỏ vẻ một lòng một dạ sống vì Bạc Lương Thần.
Cuối cùng Bạc Lương Thần cũng không nổi giận, không hiểu sao gương mặt của Ôn Nguyễn Nhi ở ngay trước mắt lại khiến anh nhớ tới Chung Hi mấy năm về trước.
Sau một hồi lâu, anh ấn mở cửa xe: "Đến nhà họ Ôn ăn cơm đúng không? Bây giờ đi luôn."
"Vâng!"
Ôn Nguyễn Nhi cực kỳ vui vẻ, gật đầu thật mạnh rồi kéo anh lên xe.
Nếu cô ta là Chung Hi thì sẽ biết lúc này Bạc Lương Thần khẽ híp mắt đầy khinh miệt là dấu hiệu báo trước anh sắp nổi giận.
Nhưng tiếc là Ôn Nguyễn Nhi không biết.
Ban đêm, Chung Hi cảm thấy đầu đau như búa bổ, cô day huyệt thái dương, chật vật chống giường ngồi dậy.
Cô quan sát hoàn cảnh xa lạ xung quanh, đây là khách sạn ư?
Cô cố gắng nhớ lại, hình như một giây trước khi ngất xỉu, cô nghe thấy mấy tên côn đồ gọi anh Long gì đó. Anh Long là ai?
Chung Hi gõ đầu, cô không nhớ ra.
Tinh!
Cô nghe thấy tiếng quẹt thẻ mở cửa, lập tức nằm xuống giả vờ ngủ.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, cô cảm nhận được có người đi đến phía đối diện mình, bàn tay dưới chăn siết chặt lại.
Nếu như người này có hành vi quá đáng thì cô nhất định sẽ liều mạng chống cự.
Lạ thật đấy, sao đối phương lại cứ đứng như thế?
Chung Hi cố gắng biểu hiện giống như đang ngủ thật.
Mãi cho đến khi cô nghe thấy giọng nói của người này: "Anh Long, lần này làm phiền anh rồi. Vẫn ổn, người bình yên vô sự."
Anh vừa nói vừa đi vào phòng tắm.
Nghe thấy tiếng đóng cửa "rắc rắc", Chung Hi giận dữ mở choàng mắt: "Bạc Lương Thần!"
Anh lại tìm người trói cô đến đây?
Lẽ nào anh còn muốn làm nhục cô một lần nữa...
Tên khốn này!