Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc - Đinh Uyển Tình (full)

Từ Khả Vi ấp a ấp úng một trận, đơn giản trực tiếp nói: “Mẹ muốn kết hôn!”

“Hả?!” Uyển Tình sợ tới mức nhảy dựng, suýt nữa nhảy dựng lên.

Từ Khả Vi lập tức lại lo lắng không đủ: “Mẹ còn chưa quyết định định mà, muốn thương lượng trước với con.”

Uyển Tình lắc lắc đầu, cảm thấy có hơi thiếu ôxy, nhịn không được nghiêng nửa đầu chống lên bàn: “Mẹ chậm lại một lát cho con...... Đầu óc con có hơi choáng váng.”

Từ Khả Vi không nói, bên trong điện thoại chỉ còn lại âm thanh thở vù vù. Hai người luôn luôn tiết kiệm, lúc này lại có thể không biết là như vậy sẽ lãng phí tiền điện thoại, qua ước chừng 5 phút, Mục Thiên Dương thấy Uyển Tình nãy giờ không nói gì, thực lo lắng xảy ra chuyện gì, bên kia Từ Khả Vi hỏi: “Con chậm lại đủ chưa?”

Uyển Tình bỗng dưng cười, cô chậm đủ không không biết, Mục Thiên Dương chậm lại đúng là đủ rồi, hoặc thật đúng là lo lắng cho cô!


Cô vui vẻ nói: “Tốt lắm tốt lắm! Chậm đủ rồi! Sao mẹ đột nhiên muốn kết hôn? Cũng chưa nghe mẹ nói qua! Đối phương thế nào? Tên gọi là gì? Bao nhiêu tuổi? Người nhà ông ấy đồng ý sao? Đối với mẹ tốt không?”

Uyển Tình hỏi liên tiếp rất nhiều vấn đề, Thiên Tuyết và Thiên Dương đều kinh ngạc, liếc mắt nhìn nhau một cái: ai muốn kết hôn? Từ Khả Vi?

Từ Khả Vi ngượng ngùng nói: “Con đứa nhỏ này, sao nhiều vấn đề như vậy?”

“Con còn cảm thấy thiếu đấy, mẹ là mẹ con nha!” Uyển Tình đột nhiên nhớ tới lần đó đến nơi mô giới hôn nhân với Quản Hạo Nhiên, cả kinh hỏi, “Mẹ quen biết ở đâu? Sẽ không là nơi mô giới hôn nhân chứ?!” Chỗ mai mối toàn gì đâu đấy!

“Không phải nơi mô giới hôn nhân. Mẹ đến một công ty giao hoa, ông ấy chức vị rất cao ở đấy, có xe có phòng, năm sau đã đầy năm mươi, vợ đã đã chết rất nhiều năm, có một con gái học ở nước ngoài.”

“Nghe qua điều kiện không sai......” Uyển Tình cân nhắc, ở trong đầu hợp lại đến hợp lại đi lại hoàn toàn không biết đối phương thế nào.

“Ông ấy thúc giục kết hôn, mẹ không biết làm sao bây giờ. Mẹ hiện tại chỉ có con, đương nhiên hỏi con.”

“Con không quan hệ, không phải đã sớm kêu mẹ kết hôn nữa sao? Con hiện tại muốn đọc sách, về sau phải làm việc, càng ngày càng không thể ở bên cạnh mẹ, cũng cần có người có vẻ tốt với mẹ. Đúng rồi, các người quen biết đã bao lâu?” Cái này thảo luận chuyện kết hôn cưới gả, hẳn là không phải vừa quen biết đi?

Từ Khả Vi do dự một chút nói: “Quen biết trước cuối năm.”

“Trước lễ mừng năm mời?” Thiên Tuyết cảm thấy bị bà hố, “Khi đó bà ấy chưa nói cái gì?!”

“Khi đó căn bản không tán gẫu những thứ này sao!” Từ Khả Vi nói.

Uyển Tình cảm thấy lời này không đúng, nghi hoặc hỏi: “Con sao lại cảm thấy...... Các người bảo trì liên hệ từ khi đó? Mẹ còn nói sạo, không đến buổi nói chuyện này, làm sao liên hệ đây?”

“Rốt cuộc tôi là mẹ hay cô là mẹ?” Từ Khả Vi cảm giác bị cô giáo huấn, có chút thật mất mặt, “Lúc còn trẻ gặp qua! Tốt lắm tốt lắm, cô rốt cuộc có đồng ý hay không?”

“Các người thanh mai trúc mã?” Uyển Tình đột nhiên cảm thấy trái tim yêu tin đồn bốc cháy lên.

“Tôi lười nói với cô!” Từ Khả Vi thẹn quá thành giận, “Còn đang giai đoạn thương lượng đấy. Chú Đỗ con...... Ách, ông ấy họ Đỗ —— chú Đỗ là muốn chờ đến thời điểm nghỉ hè đón con gái ông ấy về, bốn người chúng ta ăn bữa cơm, quen biết nhau một chút, không thành vấn đề liền bắt tay làm thủ tục. Nhưng mẹ nghĩ thừa dịp mùng một tháng năm này, cho con gặp ông ấy trước, nếu con không thích, cũng không cần phải gặp con gái ông ấy. Điều kiện ông ấy tốt hơn chúng ta, nghĩ đến con gái là nuông chiều......”

Uyển Tình đột nhiên thận trọng lên: “Con gái ông ấy bao nhiêu?”

“Lớn hơn con một tuổi. Ông ấy có tiền, mẹ chỉ sợ cô con gái nói chúng ta tính toán cái gì với ông ấy, mẹ đã thuyết phục ông ấy, nếu thực kết hôn, trừ bỏ tiền sinh hoạt hằng ngày, mẹ không cần ông ấy cái gì, con cũng đừng hỏi muốn ông ấy cái gì!”

Đây là tự nhiên. Uyển Tình gật gật đầu, nghĩ đến bà không thấy, lại ừ một tiếng, phát hiện tán gẫu đã lâu, gấp rút nói: “Chúng ta đây gặp mặt rồi nói đi, nói như vậy không rõ ràng lắm. Nói nhiều hơn cũng phải nhìn qua người trước, nếu ông ấy không tốt, con tình nguyện một mình mẹ, cô đơn còn tốt hơn chịu tội!”

Từ Khả Vi cười: “Đừng nói mẹ, chính con cũng chú ý nam sinh chung quanh, có ai thích hợp liền gặp gỡ.”

“Mẹ! Người khác đều phản đối con mình yêu đương, sao mẹ lại ủng hộ con vậy?”

“Con cũng sắp hai mươi tuổi, có cái gì không thể nói? Tình cảm khi học tập đơn thuần, không tính toán chi li nhiều như vậy, cũng có đủ thời gian để hiểu rõ đối phương. Chờ con tốt nghiệp, làm việc gấp rút hai năm đầu, một lần trì hoãn liền đến hai mươi lăm hai mươi sau, đến lúc đó cho dù mình tìm hay là thân cận, đều là hỏi thu vào trước, có xe hay không, có phòng hay không...... Cá tính gì cũng không quản, ai biết hợp hay không đây? Kết hôn là vì tương lai có người cùng giúp đỡ con, không phải vì chịu tội thậm chí đến ly hôn.”

“Con đã biết.” Lần nói này, làm cho Uyển Tình hiểu được tương đối.

Từ Khả Vi nhẹ nhàng thở ra thật dài: “Vậy như vậy đi, mẹ và chú Đỗ lại đây nhìn con, đến lúc đó gọi điện thoại cho con.”

“Con đi đón các người?”

“Không cần đón. Sân bay địa phương kia con chưa đi qua, đi lạc mất làm sao bây giờ? Yên tâm, mẹ không đáng tiền, sẽ không bị bán.”

“Ai nói? Mẹ con cũng đáng giá!” Uyển Tình nhịn không được làm nũng.

Ánh mắt Mục Thiên Dương nhíu lại, thấy cô tắt điện thoại, đưa tay bóp bóp mặt của cô: “Lớn như vậy, còn làm nũng với mẹ em?” Hừ, lại có thể không làm nũng với anh...... TAT

Uyển Tình sửng sốt một chút, vội vàng đẩy tay anh ra, nhịn không được liếc nhìn Thiên Tuyết một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hồng hồng.

Thiên Tuyết đang cầm bát ăn canh, bị cái liếc mắt này của cô đảo qua, thiếu chút nữa sặc. Oa mẹ nó! Uyển Tình trước kia chưa bao giờ để ý những thứ này, cho dù trước mặt của cô cũng giống đầu gỗ, bế liền bế, hôn liền hôn, ngay cả cho ăn cơm đều có thể...... Hiện tại lại có thể ngượng ngùng? Cái này đại biểu chuyện thần kì gì? Cái này đại biểu động tâm à!

“Khụ......” Thiên Tuyết bỏ bát xuống, nhìn Uyển Tình, “Mẹ cậu muốn kết hôn?”

Dù sao bọn họ đã nghe được đại khái, Uyển Tình cũng không gạt, thoải mái nói.

Mục Thiên Dương hỏi: “Tên gọi là gì? Công ty kia ở đâu? Muốn anh điều tra giúp em một chút hay không?”


Uyển Tình suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Coi như xong. Em xem qua rồi nói, hơn nữa đối tốt với mẹ em là được. Về phần cái khác, không cần phải. Thế giới này vậy có nhiều người đại gian đại ác như vậy sao? Đều là người thường. Vạn nhất tra ra một lịch sử đen tối, keo kiệt cái gì nè, tranh chấp với đồng nghiệp nè...... Hàng ngàn người trên thế giới đều bệnh hẹp hòi như vậy, anh nói ý tốt sao? Vẫn là không thèm để ý mới tốt đấy?”


Mục Thiên Dương nhíu mày, đột nhiên lại duỗi tay để lên má cô, trong mắt đầy cùng chiều: “Em hiện tại thao thao bất tuyệt với anh?”


Uyển Tình vểnh miệng lên, đang muốn kháng nghị, anh thu tay về: “Nếu có cần, lại nói với anh.”


Uyển Tình bị anh chơi đùa một lần này, có hơi muốn tìm cái hố chôn mình —— Thiên Tuyết bên cạnh đang cười sao! Cô bất mãn nhìn anh một cái, cúi đầu tiếp tục dùng bữa.

Advertisement
';
Advertisement